Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1235: Lãng Phí

Shhhhhhhhh....
Tiếng rít lần lượt vang lên trong phòng họp.
Emerson Corbert, người vừa mới nhậm chức nhà khoa học trưởng thế hệ mới của hạm đội Vô danh, đã đứng lên và bổ sung thêm: "360.000 tình nguyện viên không hề hy sinh vô ích, nhờ họ mà chúng ta đã thu thập được rất nhiều dữ liệu cho hạng mục lần này. Sau nhiều lần nghiên cứu, các học giả đồng lòng cho rằng, vấn đề nằm ở chỗ, trong quá trình chuyển đổi bộ nhớ nhân loại thành bộ nhớ xếp chồng lên nhau đã xảy ra sự cố tràn dữ liệu không thể đảo ngược, dẫn đến việc không đủ tính toàn vẹn của nhân cách cuối cùng sau khi bị đông lạnh, khiến nhiều dữ liệu bị mất và không thể phục hồi, và quá trình mất đi này sẽ liên tục diễn ra cho đến khi nhân cách hoàn toàn sụp đổ. Trước khi tìm ra giải pháp cho vấn đề này, công nghệ Cryonics vẫn thiếu hụt độ tin cậy."
Nhà khoa học trưởng đời trước đã qua đời, Emerson Kobert 43 tuổi là người thuộc thế hệ mới trong hạm đội, cậu sinh ra trên con tàu nghiên cứu số 3, cha mẹ của cậu là hai nhà vật lý cao cấp có thâm niên.
Sau khi Emerson nói xong, một nhà khoa học khác đã đứng lên và đặt câu hỏi: "Điều này đòi hỏi tư duy của đối tượng phải có tính chất cơ học, đúng không? Vậy thì việc đông lạnh người rỗng rất có thể sẽ thành công, phải không?"
Emerson gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Đúng là người rỗng rất phù hợp với Cryonics, nhưng việc đông lạnh cơ thể người rỗng lại là chuyện vô nghĩa, bởi vì hoạt động tư duy của người rỗng vốn dĩ đã như một chiếc bóng đèn, có thể tắt và khởi động lại bất cứ lúc nào. Công nghệ đông lạnh cơ thể người rỗng đã được đã nghiệm chứng thành công trước cả khi chúng ta xuất phát rồi, nhưng quả đúng là nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Bản chất của chuyện này chẳng khác nào việc cất giữ một chiếc máy vài chục năm rồi sau đó lấy ra sử dụng lại. Đó không phải là sự thay đổi về chất, không đáng giá để quan tâm."
Mọi người tán thành.
Có lý.
Emerson lại nói: "Nói nhiều như vậy chỉ là vì tôi muốn nói với mọi người rằng. Trong những lần chia sẻ thông tin lúc trước, công nghệ mà đế chế cung cấp cho chúng ta về cơ bản chính là thành phẩm, chúng ta chỉ cần tiêu hóa và hấp thụ là xong. Nhưng lần này, đế chế cần đến sự trợ giúp của chúng ta."
Có người ngay lập tức đứng lên và phản đối: "Làm sao có thể giúp được? Chúng ta ban đầu vốn dĩ chỉ có hơn 100 triệu người mà thôi, chẳng lẽ lại muốn chọn tình nguyện viên từ đám người chúng ta ư? Nếu lỡ thất bại nữa thì sao? Phải chết vô ích à? Chúng ta không giống với bên ngoài, chúng ta không có tài nguyên vô hạn, cũng không có ngân hàng gen khổng lồ vô hạn, nhân lực của chúng ta có hạn, chết một người là ít đi một người."
"Đúng vậy, quả thực, không phải là do chúng ta ích kỷ. Bản thân tôi không sợ chết. Nếu bảo tôi đi, tôi cũng sẽ đi. Nhưng chúng ta là lực lượng viễn chinh cô độc, một mình xâm nhập làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ cốt lõi là phải tiếp cận trung tâm Ngân Hà, đối diện với kẻ địch mạnh nhất trong căn cứ của chính họ, đánh một trận long trời lở đất. Cho nên, chúng ta- không thể xem nhẹ cái chết như những nhân loại ở bên ngoài được."
"Ngộ nhỡ, vì hợp tác nghiên cứu khoa học của đế chế mà chúng ta hao tổn thực lực, cuối cùng không những nghiên cứu khoa học bên này thất bại, mà nhiệm vụ của chúng ta cũng thất bại. Vậy thì, chúng ta phải tìm ai để nói lý? Ngộ nhỡ nhà hiền triết sống lại, nhìn lại ghi chép, nhìn thấy đội quân viễn chinh từng người từng người hiến mạng như đang diễn trò hề, không tức đến mức nổ phổi mới lạ! Mà nếu như vậy thiệt, thì có chết tôi cũng không thể nhắm mắt."
Tần Quang đưa tay ra hiệu cho những người bên dưới bình tĩnh.
Khi phòng họp trở nên yên tĩnh trở lại, Emerson chậm rãi nói: "Tôi hiểu được lo lắng của mọi người, hơn nữa, lãnh đạo cấp cao của đế chế cũng hiểu, cho nên đây là chuyện không yêu cầu phải bắt buộc, mà ý của đế chế là muốn hỏi chúng ta có tự nguyện hay không. Chủ yếu là xem ... thôi bỏ đi. Trước tiên, hãy để tôi nói với các anh về giá trị của công nghệ đông lạnh cơ thể."
Không hề nghi ngờ, rõ ràng Emerson có ý sẽ mở rộng thí nghiệm.
Nền văn minh nhân loại là một tập thể khổng lồ bao gồm vô số cá nhân.
Trong tập thể này, một số người sẽ ở vị trí cao và nắm giữ quyền lực, một số người lại có thể dẫn đầu công nghệ, kỷ nguyên bức xạ, còn có một số người thì có thể đánh bại quần hùng trên phương diện chiến đấu, dùng chính sức mạnh của riêng họ để kéo cáo trình độ chiến đấu của toàn văn minh.
Nhóm nhỏ những người tiên phong này đang chờ đợi để trở thành tay lái của một cỗ xe văn minh, hoặc là một người dẫn đường.
Nhưng dù ở thời đại nào, trên thế giới này có rất ít người có thể một tay che cả thời đại, bộ phận chính tạo nên nền văn minh vẫn là tất cả chúng sinh, chính là những chiếc đinh vít không hề bắt mắt, thậm chí còn có thể dễ dàng bị thay thế.
Nhưng, không thể phủ nhận giá trị của những chiếc đinh vít này được.
Trong hệ thống xe tăng khổng lồ, thiếu một chiếc đinh vít, thì chỉ sau một thời gian, chúng ta có thể nhanh chóng lắp vào chiếc đinh vít khác, chiếc xe tăng ấy sẽ không mảy may làm sao cả, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu rớt tất cả các đinh vít đang có?
Dù xe tăng có to lớn đến đâu thì nó cũng sẽ sụp đổ.
Nhưng, giá trị của chiếc vô lăng cũng là thứ không thể nào coi thường được.
Thiếu vô lăng, chiếc xe tăng sẽ lập tức chệch hướng.
Phải đợi một thời gian thì mới có một 'chiếc vô lăng' khác lớn lên, đảm nhận trách nhiệm dẫn đường, sửa hướng sai cho cỗ xe tăng.
Nhưng tính đến lúc ấy, nền văn minh cũng đã phải lòng vòng suốt cả mấy năm, lãng phí rất nhiều tài nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận