Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 102: Thật Vô Nghĩa

Phía bên kia, xe bọc thép cùng phi cơ tác chiến đã bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Tấm khiên trong tay Trần Phong đã hóa thành sắt lỏng, chảy xuống ở dưới chân hắn, bắn lên khói trắng, bao phủ cả người hắn.
Không trung.
Một cột sáng sáng lên.
Ánh sáng rực rỡ màu lam từ trên trời giáng xuống, đánh vào quảng trường to lớn trước mặt hắn.
Luồng sáng này phảng phất mang theo một trọng lượng cực kỳ nặng nề, áp chế toàn bộ bề mặt quảng trường.
Hào quang tản đi, cả thế giới hệt như tiên cảnh, toàn bộ đều bị bao phủ trong tầng sương trắng.
Một phi hành khí lớn hơn Hàng không Mẫu hạm gấp mấy chục lần từ trên trời giáng xuống.
Luồng phản lực hóa thành cuồng phong, thổi tan tầng sương trắng.
Mấy cái xe bọc thép cùng với những Ky Giáp kiểu xưa còn thừa lại đều không cánh mà bay, chỉ lưu lại trên mặt đất vết tích đen nhánh.
Mặt đất so với trước kia đã lún xuống gần 10m, nền xi măng đã biến mất, chỉ còn lại một bề mặt đất đai khô khốc, giống như tro tàn sau khi bị lửa đốt qua.
Gió, càng lúc càng lớn.
Sương mù phảng phất, mãi mãi không tiêu tan.
Trần Phong ngửa đầu nhìn bầu trời một chút.
Rốt cuộc, viện binh cũng đã tới.
Chậm 10 giây.
Uy lực của súng i-on thật sự rất kinh người.
Nhưng. vẫn chậm 10 giây.
Hắn nhìn về phía phi cơ tác chiến của phái lưu vong.
Nó là một tạo vật bằng kim loại có thể tích không nhỏ, nhưng lúc này, chỉ còn dư lại nửa đoạn sau.
Đang có mấy nhân viên y tế ngơ ngác đứng ở khoang y tế, nơi chỉ còn dư nửa đoạn, vô cùng bàng hoàng.
Trước mặt những nhân viên y tế này còn bày một cái hộp đông lạnh trong suốt, bên trong là đầu của Lâm Bố.
Trên trời, kình phong bay phần phật.
Gần trăm điểm đen bay trên không trung, nhanh chóng đến gần.
Đây đều là chiến sĩ Thanh Long Giáp trên mẫu hạm.
Trần Phong thở dài.
Viện binh có mạnh thế nào đi chăng nữa, tới trễ cũng vô ích.
"ĐM! Thật vô nghĩa!"
Trần Phong ôm tro cốt của Đinh Hổ vào ngực, trở lại khu căn cứ Đại Tuyết Sơn, khi thấy giáo sư u Dương, Đường Thiên Tâm và đám người Bàng Đức, câu đầu tiên hắn nói chính là như vậy.
"Trần Phong, hãy nén bi thương."
Đường Thiên Tâm một thân quân trang chỉnh tề, nhận lấy hộp tro cốt của Đinh Hổ từ tay Trần Phong, đặt vào bên cạnh tháp chuông.
Gương mặt Trần Phong không hề có cảm xúc, chỉ gật đầu một cái.
Bi thương ư, cũng không tính là vậy.
Chẳng qua, hắn không quen cảm giác người mình quen lại chết trước mặt mình, khi mà vở kịch còn chưa kết thúc.
Hắn rất ghét loại cảm giác này, đây cũng là nguyên nhân mà ba lần hắn nhập ngũ trước đây đều luôn giữ khoảng cách với người khác.
Nhưng, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Lần này tới đây, trong lúc vô tình, hắn đã chung đụng với anh Hổ trong thời gian quá lâu, quá nhiều, nên trong lúc bất tri bất giác, người đàn ông này đã để lại một vết đao trong lòng hắn, một dấu vết khó lòng xóa nhòa.
Hắn tung người nhảy lên, cầm đao hợp kim trong tay, khắc xuống một cái tên trên tháp chuông khổng lồ.
Đinh Hổ.
"Kính cẩn cúi chào!"
Đường Thiên Tâm tiến lên trước một bước, hô to.
Dưới đài, toàn bộ hơn 10 ngàn giáo quan và tân binh của căn cứ Đại Tuyết Sơn đồng loạt cúi chào.
Trong không trung lại vang lên khúc Quân Ca "Dục Hỏa".
Ai nấy đều nghiêng mình kính cẩn.
Kình phong lay động lá cờ đỏ tươi, phấp pha phấp phới. Bầu không khí tiêu điều vắng lặng.
Nương theo tiếng Quân Ca hùng hồn rực lửa, Đường Thiên Tâm cất cao giọng trong trẻo, giọng cô mạnh mẽ vang vang:
"Tướng quân bách chiến mà chết, vẫn còn da ngựa bọc thây . Huấn luyện viên Đinh đi trước một bước, chúng ta cũng sẽ không để cho máu của anh ấy phải chảy vô ích! Trở về căn cứ huấn luyện, tiếp tục huấn luyện!"
Đông nghịt một đám người, buồn không lên tiếng, hướng về phía sân huấn luyện của mình mà tản đi.
Trần Phong lại một lần nữa vùi đầu vào huấn luyện, so với quá khứ lại càng chuyên chú hơn, cũng càng bán mạng hơn.
Thậm chí, hắn còn quên luôn dự tính ban đầu rằng sẽ sao chép ca khúc.
Động cơ của hắn rất đơn giản.
Mỗi khi hắn để cho tâm mình rảnh rỗi, liền không nhịn được mà hồi tưởng những lời nói của anh Hổ trước lúc lâm chung.
Mặc dù chỉ là hy vọng mong manh, cơ hồ là con số không, nhưng lần này, hắn sẽ theo tâm nguyện của anh Hổ, thử đến tiền tuyến chiến đấu một lần vậy.
Thử nỗ lực một lần, thử một lần vượt mọi khó khăn để hướng đến mục tiêu xa vời, trở thành Chúa Cứu Thế.
Dù sao hắn cũng đang mang theo phần sinh mệnh của Đinh Hổ mà tiếp tục tồn tại, phải tranh thủ sống đến phía cuối văn minh.
Trần Phong ra sức bán mạng, thế là nhân viên kỹ thuật phụ trách sửa chữa trang bị và công tác hậu cần trong căn cứ liền gặp tai ương.
Hắn lúc nào cũng có thể dễ dàng cưỡi đến gia tốc từ 23G trở lên, nhưng bản thân Thanh Long Giáp thì không chịu nổi.
Tỷ suất hư hại trục trặc của trang bị huấn luyện của hắn thực sự rất cao, cơ hồ mỗi lần hắn huấn luyện, những bộ phận trọng yếu và các khớp xương cơ bản của Thanh Long Giáp đều sẽ bị rạn nứt trên diện rộng.
"Xem như là tôi cầu xin cậu đấy. Cậu có thể kiềm chế một chút được không hả? Một ngày cậu làm hư một bộ, chúng tôi còn dựa trên hình thể của cậu, làm riêng hẳn 7 bộ dành riêng cho cậu, thế mà còn chẳng đủ cho cậu phá. Cậu có biết chi phí sửa chữa toàn diện Thanh Long Giáp một lần là bao nhiêu không hả? Chưa kể, có nhiều bộ phận còn không thể phục hồi! Mỗi ngày, cậu thiêu hủy cả ngàn vạn điểm tín dụng, đủ cho hơn một vạn hộ dân bình thường chi tiêu trong một năm đấy, biết không hả?"
Nhìn Thanh Long Giáp bong tróc thành từng mảnh kim loại, giáo sư u Dương đau lòng không chịu nổi, trong miệng làu bàu.
Quá lắm!
Từ lúc Trần Phong sử dụng huyết thanh đến bây giờ mới chỉ qua nửa tiếng, mà lại phế xong một bộ nữa rồi!
Trần Phong tính toán quy đổi một chút, nếu dựa theo tiền tệ của thời đại mà mình đang sống bên kia, thì khoảng tiền này tương đương với mấy trăm triệu Nhân Dân Tệ.
Được lắm.
Hắn hỏi ngược lại: "Giáo sư u Dương, dựa theo lý niệm nhất quán của quân đội, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Thép tốt dùng ở trên lưỡi đao, ý nghĩa của sự tồn tại của tôi, không phải là đi dò xét sức chiến đấu cực hạn của một binh sĩ nhân loại sao? Chẳng lẽ việc tôi dâng làm là trái quy tắc?"
Khóe miệng giáo sư u Dương giật một cái: "Tôi cũng chỉ nói như vậy thôi, nào có ý chỉ trích gì cậu đâu, chỉ thương tiếc cho những trang bị tân tiến này mà thôi. Aizzz."
Trần Phong phản bác: "Tôi luyện lâu như vậy, nhưng vẫn chưa thể sờ tới mức năng lực cực hạn của bản thân, đều là do những thứ này cản trở, trang bị này tân tiến ở chỗ nào chứ? Nếu để cho vận hành viên phải áp chế năng lực của mình, để thích ứng với trang bị, thì việc huấn luyện có còn ý nghĩa gì không? Nếu như tôi không tiến bộ, thì việc luyện tập này còn có nghĩa gì?"
Trong lòng giáo sư u Dương rất muốn nói, đúng vậy, không cần phải luyện nữa.
Trần Phong đã kéo cực hạn của trình độ thao tác nhân loại lên cao rất nhiều.
Phía quân đội đã sớm dựa vào số liệu thu thập được từ huấn luyện thường ngày của hắn, rồi xây dựng giáo trình huấn luyện sử dụng Thanh Long Giáp.
Phần giáo trình mới này đã đem kỹ thuật điều khiển Thanh Long Giáp của toàn nhân loại giương cao đến một mức độ mà cơ hồ toàn bộ vận hành viên chỉ có thể vọng ngắm mà không thể thực hiện được.
Cho tới bây giờ, ngay cả thiên tài thứ hai của quân đội với tiến độ học tập nhanh nhất, thì vẫn chỉ hoàn thành chưa tới một phần tư của giáo trình mới.
Hơn nữa, phần giáo trình này càng đi dần về sau lại càng khó.
Dựa theo số liệu mô phỏng từ AI trung ương, với thời gian 1 năm còn lại, không ai có thể hoàn thành được 1 nửa giáo trình mới này.
Cho nên, theo một ý nghĩa nào đó, nhân loại đã không còn yêu cầu Trần Phong phải khổ luyện nữa rồi.
Đúng như Trần Phong đã từng nói, thực lực của binh sĩ dù cường đại đến mức có thể đột phá chân trời, thì với cục diện trước mắt, cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Trần Phong có lẽ có thể trở thành tấm ván dài nhất, rộng bản nhất của cái thùng gỗ, nhưng điều đó không đủ để thùng gỗ đựng được nước bên trong.
Hiện tại, cấp lãnh đạo của quân đội thế giới vẫn dung túng Trần Phong xa hoa lãng phí như thế, một nửa là vẫn nuôi hy vọng xa vời rằng, có thể thông qua sự tiến bộ của hắn, xem xem đỉnh cao của năng lực chiến đấu của nhân loại đến tột cùng là cao bao nhiêu; một nửa chính là bồi thường cho những cống hiến mà Trần Phong đã lập nên.
Thậm chí, lãnh đạo quân đội còn có một ý tưởng mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận