Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1208: Việc Khiến Người Ta Tìm Thấy Hạnh Phúc

Từ bệ phóng đến chỗ làm việc của Lâm La chỉ khoảng 5km.
Đoạn đường này, tàu con thoi chỉ mất 16 giây để băng qua.
Trên đường đi, cô đã hoàn thành một vòng suy diễn, nhưng vẫn vô ích.
Dọc đường, suy nghĩ của Lâm La từng dao động thoáng chốc khi tàu con thoi đi qua khu vực văn phòng của người phụ trách hạng mục - Dương Quốc Định.
Không cần phải nhìn tận mắt, cô cũng có thể đoán được bây giờ Dương Quốc Định đang làm gì.
Chắc hẳn anh vẫn đang ngồi đó, nhìn chằm chằm vào mô hình mô phỏng của phôi thai cùng với vô số chi tiết từ đầu đến cuối của toàn bộ hạng mục.
Nhiệt độ cơ thể của anh chắc chắn đã cao hơn bình thường rất nhiều.
Bởi vì bộ não của anh chưa bao giờ ngừng hoạt động, dù chỉ một giây.
Sau một phút 7 giây, Lâm La lại ngồi vào bàn làm việc của chính mình.
Cô đã hoàn thành một mô hình mô phỏng phôi khác với tốc độ cực kỳ nhanh, sau đó gửi thông tin ánh xạ photon ra bên ngoài.
Chiếc máy in năng lượng thực được trang bị tại chỗ làm việc của cô lại một lần nữa bắt đầu tổng hợp một bản sao phôi thai giống 1-1 với phôi thai nguyên bản.
Thí nghiệm tiếp theo của cô sẽ dựa trên bản sao này.
Tổ trưởng tổ dinh dưỡng đang hồi hộp chờ đợi ở bên ngoài, khi nhận được lời nhắc nhở có hoạt động đang diễn ra ở đây, phát hiện ra Lâm La đang việc, giật nảy cả mình.
"Lâm La, cô đang làm gì vậy? Chẳng phải cô nói là muốn gặp chủ nhiệm Dương sao? Cô rời khỏi bàn làm việc ngay cho tôi! Chúng ta phải rút lui rồi!"
Lâm La nhìn vào bản sao phôi thai tổng hợp đang nhanh chóng được tạo thành trong ngăn kín của máy in năng lượng thực, cô khẽ lắc đầu rồi nói: "Tổ trưởng Demont, tôi xin lỗi, tôi đã nói dối, tôi quyết định ở lại, mọi người cứ đi đi, cứ mặc kệ tôi."
"Im đi! Cô có biết hậu quả của chuyện cô đang làm là gì không hả. Tất cả mọi người trên tinh cầu này đều sẽ chết. Cô không cần phải hy sinh một cách vô nghĩa như thế. Chỗ làm việc được chuẩn bị trên mẫu hạm đã sẵn sàng, cô chuyển đến đó công tác thì có khác gì đâu hả?"
Lâm La: "Chỉ có trong căn cứ viện nghiên cứu, mới có thể dùng máy quét cấp năng lượng thực thuần túy để tiến hành tái tạo phôi thai vật lý có độ chính xác nhất với phôi thai nguyên bản. Sau khi rời khỏi đây, mọi dữ liệu đều phải truyền qua mạng lượng tử. Trong quá trình truyền tải truyền tải này, thông tin chắc chắn sẽ có tiêu hao. kết quả thu được sẽ có chút ít sai biệt. Đây chính là ý nghĩa thành lập của viện nghiên cứu chúng ta, Tổ trưởng Demont, chẳng phải anh đã từng nói đó sao, chúng ta có điều kiện thử nghiệm tốt nhất, nếu tất cả mọi người thất bại, chúng ta sẽ là người xấu hổ nhất, có đúng không?"
Râu quai nón của Demont run lên dữ dội: "Nhưng đã có cả mấy ngàn người ở lại trạm vũ trụ, có bọn họ thôi là đủ rồi. Nhà hiền triết đã từng nói, người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, 'giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt'. Ý nghĩa của việc còn sống quan trọng hơn việc chết đi một cách vô ích như thế này."
Lâm La mỉm cười: "Tổ trưởng Demont, anh là người Mỹ mà, sao lại thuộc lòng ngạn ngữ của người Trung Quốc thế nhỉ?"
Demont: "Tôi đã đọc rất nhiều trích dẫn của nhà hiền triết, nhưng lúc này, đây không phải là trọng tâm."
"Anh chỉ đọc những thứ liên quan đến nhà hiền triết, phải không?"
"Đúng. Nhưng tôi nói rồi, đây không phải là trọng điểm!"
Còn 3 phút nữa là bản sao phôi thai sẽ được tổng hợp xong, trong thời gian này, Lâm La tương đối nhàn rỗi, sau một khoảng thời gian ngắn suy nghĩ, cô quyết định nói chuyện thẳng thắn với Demont James.
Lâm La chậm rãi nói: "Tổ trưởng Demont, tôi công nhận năng lực học thuật của anh. Nhưng cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ sùng bái anh, anh có biết tại sao không?"
"Tôi chẳng cần cô sùng bái, tôi chỉ cần cô tuân thủ quy tắc quy định, thành thật trở về, bước lên phi thuyền, tiếp tục sống, sau đó sẽ đến mẫu hạm để hoàn thành công việc nên hoàn thành, chỉ cần như thế thôi."
Lâm La: "Không, không, công việc quan trọng nhất của tôi chính là ở đây! Chính là đảm bảo tỷ lệ sống sót của nhà hiền triết! Đây là sự nghiệp của chúng ta! Sự nghiệp quan trọng nhất của chúng ta đang nằm ở đây! Cho nên, tôi sẽ không đi đâu cả!"
Demont: "Cô làm như thế này, là vì chủ nhiệm Dương?"
Lâm La: "Chuyện này không hề liên quan đến chủ nhiệm Dương, là do tôi tự quyết định."
Lâm La hít một hơi thật sâu, âm lượng của cô đột nhiên tăng lên: "Mặc dù Chính phủ Trái Đất và hội Cứu Thế vẫn luôn nhấn mạnh đến một cộng đồng vì vận mệnh chung của nhân loại. Nhân loại cũng đã gạt bỏ khái niệm quốc gia và chủng tộc suốt mấy trăm năm. Nhưng vẫn có rất nhiều thứ đã ăn sâu vào xương tủy, khó mà thay đổi. Tổ trưởng Demont, như anh biết đấy, gia đình tôi vẫn luôn giữ một cơ chế giáo dục truyền thống vô cùng nghiêm khắc. Ngoài việc được học hỏi những tri thức thông thường bên ngoài, tôi còn phải duy trì mức độ tương tác cao với gia đình. Thậm chí, cho đến khi gia nhập vào viện nghiên cứu di truyền nguyên thủy, tôi vẫn còn sống chung dưới một mái nhà với bố mẹ mình."
Demont gật đầu, anh biết rất rõ chuyện này: "Đối với một gia đình thuần truyền thống Trung Quốc, điều này không có gì là lạ cả. Người Trung Quốc có rất nhiều quan niệm truyền thống, nhưng chúng tôi hiểu sự khác nhau trong phong tục dân tộc của cô, cũng như cô rất hiểu và thông cảm đối với những người khác."
Lâm La: "Thực ra, kiểu gia đình này đã gây ra cho tôi rất nhiều rắc rối. Tôi đã từng cảm thấy rất đau đớn, thậm chí có lúc cảm thấy xé lòng. Tôi bị mắc kẹt giữa hệ thống tri thức của một xã hội hiện đại và khái niệm gia đình truyền thống xưa cũ. Tôi từng muốn trốn thoát khỏi gia đình mình, nhưng tôi không thể dứt bỏ tình thân. Tôi từng muốn lười biếng, nhưng tôi không thể buông bỏ trách nhiệm mà giáo hội nhà hiền triết đã giao cho tôi. Trái tim tôi như tấm lục bình trôi, không còn nơi nào để gửi gắm. Cho đến khi gặp được Dương Quốc Định, tôi mới biết cách mặc kệ tất cả, mới biết được rằng khi dồn mọi tâm trí vào một người cụ thể và những việc cụ thể sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi bản thân, tình cảm đối với Dương Quốc Định liệu có phải là tình yêu, hay đơn giản chỉ là sự khát vọng về việc phối đôi gen đơn thuần, hay chỉ là vì muốn có được đời sau mang gen tốt hơn cho nhân loại? Tôi không thể tìm ra câu trả lời.
Sau này, tôi nhận thấy rằng, khi bắt đầu nghĩ đến tình yêu, tôi lại đem bản thân so sánh với cha mẹ mình."
Demont nói xen vào: "Cha của cô - bác sĩ Lâm, và mẹ cô - tiến sĩ Lý là tự do kết hôn, đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận