Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 865: Cọ Nhiệt

Trong phòng điều khiển trung tâm, Phồn Tinh chiếu lên cách bố trí ban đầu của đế chế Thần Phong trước chiến tranh, hết thảy 14.400 thuộc địa và hơn 100.000 căn cứ năng lượng màng Dyson đều lọt vào tầm mắt của Trần Phong.
"Đây là bố cục tổng thể của đế chế Thần Phong trước khi chiến tranh bắt đầu. Anh thấy đó, mức độ phát triển của các tinh khu và các thuộc địa khác nhau sẽ có sự chênh lệch. Nhưng trên thực tế, một số thuộc địa trong đó lại không được thịnh vượng như vậy, một số trong số đó lẽ ra phải mạnh hơn. Chúng tôi đã điều chỉnh quá trình diễn tiến của khoa học công nghệ và xu hướng phát triển của từng thuộc địa để tạo thành một mạng lưới lớn kéo dài 5.000 năm ánh sáng. Khi chiến tranh bắt đầu, hạm đội mắt kép quả thực rất cường đại, nhưng trên thực tế, hướng diễn tiến lại vừa vặn phù hợp với phương hướng thúc đẩy tỏng kế hoạch của chúng tôi. Giữa đường sẽ có một số sai biệt rất nhỏ, nhưng sai số không đáng kể."
Trong nháy mắt tiếp theo, tinh đồ bắt đầu phát sinh biến hóa.
Tinh hệ Proxima Centauri đột nhiên chuyển sang màu đỏ, tượng trưng cho sự giáng lâm của hạm đội chiến hạm lăng trụ.
Sau đó, vòng tròn màu đỏ bắt đầu lan rộng ra, đồng thời các chấm xanh lá cây và xanh lam cũng nhanh chóng xuất hiện và lan ra, rồi lại biến thành màu đỏ.
Từng vòng tròn đại diện cho hỏa diễm chiến tranh bắt đầu xuất phát từ tinh khu lõi, nhanh chóng lan ra 4 phương 8 hướng, cuối cùng tạo thành cách cục hiện tại.
Phồn Tinh: "Đây là diễn biến phát triển của chiến tranh trong cả thế kỷ này. Anh thấy đấy, mắt kép sẽ hấp thu nghệ thuật chiến tranh của chúng ta, từ chiến thuật cối xay thịt biến thành tấn công có trọng điểm, sau đó phân tán binh lực, hoặc tăng cường xâm nhập, điều này đã tạo ra rất nhiều cơ hội cho chúng ta bắt được những chiến hạm lăng trụ lạc đàn, tổng cộng là 1,3 triệu ... lần. "
Trần Phong gật đầu: "Tuy rằng hiện tại vẫn chưa thành công phá giả kết cấu và vật liệu của chiến hạm lăng trụ, nhưng từ góc độ thu thập tin tức, chúng ta đã làm đến cực hạn."
Phồn Tinh: "Đúng vậy, nhưng anh chính là người đặt nền móng cho tất cả những thứ này. Anh có thể quan sát, đây chính là hướng đi của hạm đội mắt kép ..."
Phồn Tinh đã đánh dấu một số tuyến đường khác nhau trong tinh đồ, một số trong số đó trùng khớp với tuyến đường của Trần Phong trong thế kỷ trước, một số thì khác.
"Ngoại trừ việc không thể tính toán ra được rằng điểm neo khi xuyên qua của anh lại là một Thái Dương Hệ không người, những những điều còn lại thì chúng tôi hầu như đều đoán đúng. Chúng tôi biết rằng trước tiên anh sẽ chọn cách ẩn núp để quan sát, sau đó lợi dụng cách bố trí chiến khu để tạo ra những tuyến đường an toàn mà khó bắt gặp hạm đội mắt kép.
Đồng thời, các học giả cũng biết rằng chắc chắn anh sẽ đến thăm các tinh khu khác thông qua tinh môn. Mặc dù trước đó không ai nghĩ rằng anh có thể tìm ra phương pháp ẩn núp như vậy, nhưng quy luật của anh vẫn nằm trong sự tính toán của chúng tôi. Những tin tức mà anh và Frides nắm bắt được, những thông tin liên quan đến những tinh hệ đặc biệt kia, thực ra đều đã được sàng lọc cẩn thận. Có một số tinh hệ đặc biệt đã bị tôi ẩn đi rồi.
Anh đã sử dụng dữ liệu đã qua sàng lọc làm cơ sở để phán đoán, cho nên, chắc chắn lộ trình di chuyển của anh sẽ biến thành như thế, và cuối cùng, có khả năng cao là anh sẽ xuất hiện gần tinh hệ Ảnh Tử vào khoảng thời gian này. Chúng tôi đã chuẩn bị nhiều như thế, nên việc có thể đạt được hiệu quả như này chẳng có gì để ngạc nhiên cả. Có khoảng 33% cơ hội thành công, đây chính là xác suất cực hạn mà các học giả đã tính toán được, không có cách nào để tăng thêm. Tuy nhiên, với một phần ba cơ hội như thế này, rất đáng để thử. Dù sao thì chúng tôi cũng phải tiếp ứng anh để tối đa hóa lợi ích mà, phải không?"
Sau khi Phồn Tinh nói xong, trên tinh đồ xuất hiện một con đường màu vàng uốn lượn quanh co, nhảy vọt qua tinh môn rất nhiều lần, đó xác thực là toàn bộ dấu chân của Trần Phong để lại trên lãnh thổ của đế quốc trong suốt 1 thế kỷ này.
Trần Phong im lặng hồi lâu: "Đúng vậy, một kế hoạch tuyệt vời ghê gớm, cũng đã thành công."
Phồn Tinh: "Nhưng chúng tôi cũng đã mắc phải một sai lầm lớn. Chúng tôi đã không phát hiện được con tàu Mizu ẩn trong hành tinh nham thạch từ sớm, thậm chí chúng tôi cũng không tính tới việc anh bộc lộ năng lực chiến đấu mạnh mẽ mà khiến nền văn minh mắt kép đột ngột tăng cường sức mạnh tấn công, bằng không, ít nhất chúng ta đã có thể kéo dài thêm vài năm nữa."
Trần Phong mỉm cười: "Trên đời nào có gì là 'tuyệt đối, không xảy ra sai sót' chứ. Nếu muốn chiến thắng, thì buộc phải tìm kiếm những biến số có thể từ điều không thể, đó là thừa số X."
Phồn Tinh: "Bản thân anh chính là thừa số X lớn nhất đấy."
Trần Phong gật đầu: "Được rồi, trò chuyện đến đây cũng đủ rồi. Đầu đuôi sự tình thế nào thì tôi cũng hiểu rồi. Bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là phải mau chóng tìm cách đi đến tinh hệ Ảnh Tử, càng sớm càng tốt."
Phồn Tinh: "Ừm."
"Trước đó, Phồn Tinh, cho tôi danh sách đi."
"Danh sách gì?"
Trần Phong trợn trắng mắt: "Đừng có biết rồi mà còn cố hỏi."
Chỗ xấu khi Vi Tinh biến thành Phồn Tinh chính là chỗ này, vô cùng ngứa da.
Nháy mắt tiếp theo, trước mắt Trần Phong hiện lên một chuỗi liệt kê những cái tên rất dài.
Từ trên xuống dưới, lần lượt là:
Đinh Hổ, Bàng Đức, tiểu Chu, Âu Dương Chấn Hoa, Đường Thiên Tâm, Diệp Lộ Minh, Scott, Âu Thanh Lam, Lâm Bố...
Trần Phong ánh mắt quét từ trên xuống dưới với tốc độ cực nhanh.
Trong vô thức, nhịp tim của hắn dần dần tăng tốc.
Ừm, tất cả đều đang ở đó.
Khoan đã, vẫn thiếu một số người.
"Đổng Sơn đâu? Immanuel Prato đâu?"
Phồn Tinh: "Có một số người đã qua đời vì tuổi già rồi."
Trần Phong sửng sốt, rồi thở dài: "Đi rồi ư."
Phồn Tinh: "Ừm, xét cho cùng thì thời gian mới là vũ khí trí mạng nhất trong vũ trụ."
Trần Phong đột nhiên cảm thấy thất vọng và mất mát, trong lòng không khỏi nghĩ tới dáng vẻ 'già mất nết' của Đổng lão đầu.
Năm 3020, lão đầu đã là 170 tuổi, nay đã là năm 3121.
Với cường độ làm việc dày đặc như thế, ông ấy không thể chờ được mình, kỳ thực là điều đương nhiên.
"Đây là đoạn video do Đổng tiên sinh để lại trước khi mất. Ông ấy nói chỉ cho một mình anh xem thôi. Anh có muốn xem không?"
Trần Phong gật đầu: "Xem một chút đi."
Hình chiếu trước mắt Trần Phong biến thành một căn phòng cổ kính, lão giả tóc trắng xóa, khuôn mặt hằn đầy nếp nhăn đang ngồi bắt chéo hai chân trên chiếc ghế bành.
Đầu của lão đầu gật gà gật gù, như thể ông đang ngủ.
Có giọng nói vang lên: "Đổng tiên sinh, bắt đầu quay nhé."
Đột nhiên, toàn thân lão đầu run lên, ngồi thẳng dậy, đôi mắt ở một giây trước còn đục ngầu, lúc này đột nhiên trở nên sáng ngời.
Lão đầu giương mắt nhìn chằm chằm phía trước, khóe môi dần dần cong lên, nở một nụ cười tươi rói.
Sau đó, ông há miệng, thanh âm vang dội, lưỡi nở hoa sen, tốc độ nói cực nhanh, lốp bốp.
"Lần này, 'ông cố nội' cậu thật quá đáng mà! Tôi chờ cậu đến là vất vả! Giờ thì không thể chờ lâu thêm được nữa rồi! Này, cậu không biết lần này tôi khó khăn đến thế nào đâu. Từ nhỏ đến lớn đã bị tiêm vào đầu rằng phải sùng bái cậu, tôn kính cậu, ngước nhìn cậu này nọ. Mặc dù tôi đã cố gắng để học cách tôn sùng gì đó, nhưng vẫn làm không được. Tôi lại nhớ tới cảnh trong phim, tôi thế mà lại dùng kim đâm vào mông 'ông cố nội' cậu đấy, thế thì làm sao mà có cái chuyện kính trọng này nọ cho được. Cậu nhìn này, lần này tôi đã chuẩn bị khá lắm đấy."
Đổng Sơn giơ tay lên, từ bên cạnh chộp lấy một ống kim tiêm khổng lồ, đầu kim vẫn còn lóe sáng, bén nhọn như lực cắt chém không gian, như thể trang bị võng du (trang bị trong trò chơi trực tuyến) có thêm hiệu ứng hạt đặc biệt.
"Thế nào? Ống kim tiêm lớn mà tôi chuẩn bị cho 'ông cố nội' cậu lần này có ghê gớm không hả? Nhưng cậu lại không tới, nên tôi cũng chẳng có chỗ để đâm luôn! Thôi được rồi, nói nhiều như vậy, nhưng chỗ anh em với nhau, tôi chỉ có một yêu cầu. 'Ông cố nội' cậu, nhớ kĩ tên tôi vào đấy, lần sau cậu đến, đừng có vì lần này chúng ta chưa gặp nhau mà quên tôi đấy, rồi lại chẳng liên quan gì đến cuộc đời nhau. Đừng có quên đấy, 'ông cố nội' à, cậu phải nhớ kĩ tôi đấy..."
Giọng nói vừa rồi lại vang lên: "Đổng tiên sinh, chú ý hình tượng! Hình tượng! Ông đã 250 tuổi rồi đấy."
Đổng Sơn liếc xéo: "Hình tượng cái rắm đấy! Mạng cũng sắp mất rồi, giữ hình tượng cái trứng thối đó làm gì, sao cậu ta có thể nhớ kĩ tôi được chứ. À đúng rồi, tôi đã 250 tuổi rồi sao?"
"Kém 10 giây nữa là 251 tuổi."
"Ôi mẹ kiếp, tôi phải cố lên! Bằng không, sau này khi ai đó đọc sách lịch sử rồi nhìn thấy cái tuổi đời của tôi sẽ thế này, ôi cái lão tặc Đổng Sơn này, thế mà chết ở tuổi 250, quả là đồ đần độn ( 250 trong tiếng Trung là tiếng lóng của đồ ngốc, đồ gà mờ). Này chẳng phải là đang hố tôi à? Mười giây thôi mà cũng không có?"
"Có, ông đã 251 rồi."
Đổng lão đầu thở phào nhẹ nhõm: "Ổn rồi. À đúng rồi, tôi còn chuẩn bị một bài thơ đấy. 'Ông cố nội' ơi, nghe tôi ngâm đây, để tôi ngâm cho cậu nghe..."
Cuối cùng, Đổng lão đầu vẫn không thể ngâm bài thơ ấy, đang ồn ào thì nghiêng đầu sang một bên, lặng thinh không phát ra tiếng nữa.
Bên trong vang lên tiếng nức nở.
Video đột ngột dừng lại.
Trần Phong ở đối diện thì mang theo ý cười, nhưng không hiểu sao hốc mắt của hắn lại ẩm ướt.
Cái lão này, chỉ vị cọ nhiệt mỗi cái tên mà CMN liều mạng như thế, chả có tí liêm sỉ gì cả.
Tuổi đã cao thế rồi mà vẫn ầm ĩ như một thằng nhóc vậy, vẫn là một thiếu niên mà.
Rất có phong độ giống tại hạ khi cọ nhiệt Chung Lôi năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận