Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 116: Tôi Muốn Mua Xe Của Anh

Máy bay đến Trung Hải, bước vào sảnh sân bay, Trần Phong mở điện thoại lên, vừa vặn nhận được điện thoại của Chung Lôi.
Trước khi lên máy bay hắn đã liên lạc với Chung Lôi một lần, hắn cũng nói rằng mình sẽ chuẩn bị cho cô nàng một điều “bất ngờ” .
"Anh xuống máy bay rồi sao?"
Giọng Chung Lôi trong điện thoại nghe có chút mệt mỏi, khoảng thời gian gần đây, cô nàng làm việc liên tục không kể ngày đêm, mệt đến không có thời gian để thở dốc.
Nhưng bên trong sự mệt mỏi của cô lại mang một chút phấn khởi và kích động, chỉ cần được làm âm nhạc, thì dù có mệt đến thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy vui vẻ
Trần Phong nói: "Đúng vậy, giờ tôi sẽ đón xe tới đó, cô cũng nghỉ ngơi một chút đi, đừng quá lao lực."
Chung Lôi ngáp một cái, "Tôi đang ngủ trong xe. Anh đừng đón xe, tôi cùng cô em đang lái xe đến sân bay đây. Hôm nay, anh của cô ấy cũng từ nước ngoài trở về, thời gian chuyến bay cũng gần giống với anh, đón anh cô ấy thuận tiện đón anh luôn. Trong thành phố hơi kẹt xe nhưng giờ đã lên cao tốc rồi, chậm nhất thì tầm nửa tiếng nữa, à không, hai mươi phút nữa là tới."
Trần Phong sững sờ, nhịp tim chợt gia tốc.
Không phải vì Chung Lôi muốn đến đón hắn mà hắn rung động, vấn đề nằm ở chuyện khác.
Hắn lo lắng hỏi: "Cái người… người mà cô gọi là “cô em” đó, có phải là trợ thủ phía phòng thu âm ở đây, Mạnh Uyển Nguyệt, đúng không?"
Chung Lôi kinh ngạc hỏi: "A… sao anh biết?"
Trần Phong ép bản thân phải trấn định, nhanh chóng nói dối: "Trong danh sách thành viên chế tác của “Vô Vị” trước đây, tôi có thấy qua cái tên này."
Đồng thời, chân hắn bước từng bước dài, nhanh chóng chạy như điên ra phía cửa ở cuối sảnh.
"À, đúng vậy. Anh cũng biết là tôi không có mấy bạn bè. Uyển Nguyệt là một trong số bạn bè hiếm hoi của tôi ở trường, tôi có thể chế tác được ca khúc ở Trung Hải này, cũng dựa hoàn toàn vào sự trợ giúp của cô ấy."
Trong điện thoại vang lên một giọng nói trong trẻo.
"A! Lôi Lôi, chúng ta chỉ là bạn bè thôi sao? Cậu nói vậy khiến tôi rất đau lòng đó!"
Chung Lôi: "Đừng rộn, cậu đang lái xe đấy."
"Yên nào, kỹ thuật của tớ rất tốt. Anh Phong, chào anh! Em là Mạnh Uyển Nguyệt, anh cứ gọi em là Uyển Nguyệt cũng được! Em là fan cuồng của Lôi Lôi, cả đời này em chưa từng bị ai thuyết phục đến vậy! Lôi Lôi lại là fan cuồng của anh Phong, cho nên anh Phong chính là siêu siêu siêu cấp thần tượng của em! Em sùng bái chết anh!"
Chung Lôi: "Được rồi, không nói nữa, anh chờ tôi ở cổng đi."
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Trần Phong vội vàng gọi lại, đồng thời chạy như điên băng qua đám đông, cả đoạn đường vang lên âm thanh mắng chửi không thôi.
Nhưng hắn không thèm để tâm.
Do chạy quá nhanh, máu trong cơ thể hắn, vốn vì huyết thanh Ngưng Huyết mà đặc hơn nhiều so với người bình thường, đang sôi lên ầm ĩ, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống từ một bên tóc mai.
Trong đầu hắn ở lặp đi lặp lại âm thanh đùa giỡn của Mạnh Uyển Nguyệt, tâm tình như hóa thành hầm băng.
Đó là giọng nói của người chết.
Lần xuyên qua trước đó, hắn biết Mạnh Uyển Nguyệt chết vì tại tai nạn giao thông.
Mà đó chính là hôm nay, cũng là lúc cô đang lái xe trên đường cao tốc để đến sân bay đón anh trai mình!
Trong một tuyến thời gian khác, hôm nay Chung Lôi vẫn đang ngây ngô ở phòng thu âm soạn nhạc.
Mạnh Uyển Nguyệt, người đã cùng làm việc với Chung Lôi liên tục gần 10 ngày, đã lái chiếc BMW X3 của cô tới sân bay đón người.
Sau đó, chiếc xe bị mất lái và lao thẳng xuống khỏi cầu vượt trên tuyến cao tốc ra sân bay, chiếc xe nhanh chóng bốc cháy và người điều khiển, Mạnh Uyển Nguyệt, chết tại chỗ.
Chuyện này là một đả kích và ám ảnh sâu sắc đối với Chung Lôi.
20 năm sau, cô đã viết ra một ca khúc đầy bi thương để tưởng nhớ người bạn thân duy nhất của mình.
Vào ngày hôm sau khi Mạnh Uyển Nguyệt qua đời, trong lòng cô đã bắt đầu nổi lên bài hát này nhưng cô đã phải dùng đến 20 năm mới có thể hoàn thành.
Vị thế của bài hát này trong sự nghiệp nghệ thuật của Chung Lôi thậm chí không hề thua kém "Dục Hỏa". 1000 năm sau, nó thường được sử dụng như một bài hát dành cho tang lễ.
Khi nhìn thấy điều này trong tiểu sử mới của Chung Lôi, Trần Phong cũng khá khổ sở, hắn thậm chí còn rất nghiêm túc cân nhắc rằng sau khi trở về có muốn can dự thay đổi chuyện này hay không.
Lúc ấy hắn đã ra một quyết định vô tình, chính là không can dự.
Nhưng hắn không ngờ, vì bản thân tạm thời thay đổi quyết sách, lại vì trì hoãn cả buổi sáng mà khiến Chung Lôi cũng bị lôi vào.
Nếu hắn lên đường sớm một chút, như vậy thì thời gian đến Trung Hải so với thời gian anh trai Mạnh Uyển Nguyệt về nước, ít nhất cũng chênh lệch vài tiếng, nếu vậy Chung Lôi sẽ không đi nhờ xe đến sân bay.
Nếu hôm nay hắn không đi Trung Hải, đổi thành ngày mai hay ngày mốt, tự nhiên Chung Lôi cũng sẽ không có lý do gì để ngồi lên xe của Mạnh Uyển Nguyệt.
Nếu hắn không vì quá lo lắng rằng sẽ khiến người ta nghi ngờ, lựa chọn sao chép trực tiếp, rồi gọi điện đánh đàn cho cô nghe thì cũng sẽ không phát sinh chuyện này.
Nhưng mọi chuyện đã phát sinh, không có “nếu”.
Trong sảnh sân bay, người đến người đi, còn Trần Phong thì lướt qua đám đông, thậm chí hắn còn mơ hồ ngửi thấy một cỗ ác ý đầy âm lãnh ở trong không khí.
Chuyện này là do hắn cố tình làm bậy thay đổi tương lai, nên bị thời không cắn trả sao?
Hắn còn không kịp hối hận, hối hận cũng vô ích.
13s ngắn ngủi trôi qua, hắn đã vượt gần trăm mét khoảng cách, lao khỏi đại sảnh sân bay.
Điện thoại vẫn ở giao diện quay số.
Lòng hắn như lửa đốt.
Cô nhanh nghe điện thoại đi!
Nghe điện thoại đi!
"Alo… chuyện gì vậy?"
Đang lúc Trần Phong lo lắng tìm taxi, Chung Lôi rốt cuộc cũng nhận điện thoại.
Trần Phong tận lực khiến ngữ khí của mình bình tĩnh, "Cô bảo Mạnh Uyển Nguyệt lập tức tấp xe vào lề đường, dừng ngay ở làn đường khẩn cấp, tôi không cần hai người đón."
Chung Lôi kinh ngạc hỏi ngược lại: "Tại sao?"
"Không tại sao cả, tôi… tôi tự đón xe đến."
Chung Lôi nhất thời cảm thấy nhức đầu, "Chẳng phải là tôi nói anh chờ sao? Thiệt là. Anh đúng là muốn chọc người khác… thôi bỏ đi. Coi như là anh đón xe tới, chúng tôi cũng không thể ngừng lại ven đường được, đây là cầu vượt cao tốc, dừng lại ở làn khẩn cấp chẳng phải sẽ ăn giấy phạt à?"
Cái tính cô nàng vốn nhanh mồm nhanh miệng, nếu đổi lại là người khác cố tình gây sự với cô, chỉ sợ cô đã chửi sa sả từ đầu rồi.
Nhưng cân nhắc đến việc đối phương là Trần Phong, cô nàng mới nể mặt tha thứ, dù trong lòng cảm thấy quá vô lý, tuy nhiên, thái độ cũng không quá mức hà khắc.
"Tôi… cô…" Trần Phong nhất thời nghẹn họng tại chỗ, không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ nói cho cô biết, Mạnh Uyển Nguyệt sẽ xảy ra tai nạn giao thông? Các cô sẽ chết?
Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu chính hắn gặp phải chuyện như vậy, mà người khác còn không giải thích được, hắn cũng sẽ không coi đó là điều gì nghiêm trọng, chỉ có thể chửi một câu “bệnh thần kinh”.
"Huống chi Uyển Nguyệt còn phải đón anh cô ấy nữa, được rồi, cứ vậy đi."
Nói xong, Chung Lôi lại cúp điện thoại.
Trong ống nghe điện thoại lại vang lên tiếng ‘bíp… bíp” báo máy bận, phảng phất nghe thấy bước chân đòi mạng của tử thần, tay chân Trần Phong trở nên lạnh lẽo.
Phía trước rốt cuộc cũng có một chiếc taxi trống chạy đến dừng ở bên cạnh hắn, cửa xe vừa hạ xuống, Trần Phong đã vội vàng nhào qua.
Nhưng hắn bị từ chối một cách dứt khoát khi nói ra mục đích của mình. Hắn kịp phản ứng rằng hai người Chung Lôi đang trên đường tới sân bay, nếu hắn đón taxi rời khỏi đây theo đường thông thường thì sẽ phải vào cao tốc ở một lối khác, lúc đó, sợ rằng chỉ có thể nhặt xác của hai người, nên hắn hi vọng taxi có thể chạy ngược chiều, cho nên, hắn bị cự tuyệt là chuyện tất nhiên.
Sau khi rời khỏi taxi, Trần Phong ngơ ngác đứng bên vỉa hè, đầu óc hắn trống rỗng.
Một cảm giác bất lực mạnh mẽ bao trùm toàn bộ tâm trí hắn, hệt như khi đối mặt với những kẻ xâm lăng ở tương lai.
Khi biết rằng thảm họa sẽ xảy ra tại một thời điểm nhất định, nhưng hắn không thể làm gì và cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, loại cảm giác này thật sự rất thống khổ.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc, tâm niệm trong đầu nhanh chóng thay đổi, ánh mắt điên cuồng nhìn vào lề đường.
Ngay lúc đó, bên tai hắn vang lên âm thanh động cơ ầm ĩ.
Trần Phong nghiêng đầu nhìn, một gã đàn ông cao gầy mặc áo khoác da, đang cưỡi trên một chiếc mô tô phân khối lớn.
Gã đàn ông này đang nhìn một cô gái bước ra từ sân bay.
Tay phải gã kéo tay ga vài cái, đúng là biết cách làm màu.
Nhận thấy ánh mắt của Trần Phong, gã cũng hướng mắt nhìn lại, khóe miệng lộ nụ cười phách lối cùng độ cong đặc biệt của mấy gã đua xe.
Trần Phong cũng nhếch môi cười.
Hắn và cô em kia đến bên cạnh chiếc xe gần như cùng lúc.
"Người anh em, số điện thoại của anh là bao nhiêu?" Trần Phong hỏi.
Người kia dùng ánh mắt ra hiệu bạn gái lên xe, miệng hỏi lại: "Có ý gì?"
"Không có ý gì, xe anh tôi mua, quay lại đưa tiền ngay!"
Trần Phong nhanh tay lẹ mắt đè lại chìa khóa moto, tay còn lại nắm lấy lưng áo gã đàn ông, không mất bao nhiêu sức lực đã kéo được gã ném xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận