Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 564: Mặt Trời Rơi Xuống

3 ngày sau, Trần Phong - người vừa kéo dài kỳ nghỉ, xuất hiện ở vùng ngoại ô của Lạc Thành số 1 cùng với đoàn đội của Vu Mộng Anh.
Là Lạc Thành đầu tiên được thành lập, quy mô của số 1 là lớn nhất, có diện tích khoảng 300 km vuông, và tổng cộng 17 triệu người định cư ở đây.
Nhìn từ bên ngoài, Lạc Thành này trông không khác gì một thành phố bình thường, với những tòa cao ốc cao vút, rất có cảm giác về công nghệ hiện đại.
Tuy nhiên, số lượng người tới lui trên đường trong thành phố ít hơn nhiều so với các thành phố bình thường, thoạt trông có vẻ hơi vắng vẻ và hiu quạnh.
Vu Mộng Anh: "Trần thượng úy, đợi lát nữa đi vào, anh nên cẩn thận, đừng tùy tiện nói chuyện với người ta."
"Tại sao?"
"Những người ở thành phố này .. có chút tà tính."
Trần Phong: "Ồ? Cô mà cũng nói được như thế à? Chẳng phải lúc trước có rất nhiều người vì xem màn biểu diễn của cô nên mới sa ngã hay sao?"
"Tác phẩm của tôi chỉ có nhiệm vụ hướng dẫn, ý định ban đầu của tôi cũng là tích cực, nhưng quan điểm của mọi người về mọi thứ sẽ luôn khác nhau, suy nghĩ của họ sẽ phát triển như thế nào sau đó là điều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Kỳ thực, tôi không muốn để bất kỳ ai bước vào Lạc Thành cả."
Trần Phong nở nụ cười: "Lòng người vốn dĩ đa dạng mà, nhưng cũng không đến nỗi khó nắm bắt."
Một đoàn đội khoảng 100 người đi bộ vào thành phố, gặp được rất nhiều người dọc đường đi.
Thoạt nhìn thì những người này cũng chẳng đáng sợ mấy, thậm chí còn có chút qua quýt bình thường, tất cả đều nở một nụ cười rất chân thành, cũng vô công rỗi nghề.
Có người vẫn đang cầm trên tay thiết bị kết nối tầm xa, để có thể theo dõi và gỡ lỗi một số thông số AI trên dây chuyền lắp ráp bất cứ lúc nào.
Còn có, hình chiếu lập thể trước mặt người đó liên tục hiển thị nhiều công thức phức tạp khác nhau, ngón tay và tầm nhìn của ông ta đang di chuyển linh hoạt, những điểm kiến thức trước mặt ông ta đang được ông ta cẩn thận thăm dò và tiêu hóa.
Trần Phong vừa quét mắt qua đã âm thầm hô 'lợi hại', người nọ ắt hẳn là tiến sĩ rồi.
Có rất nhiều người như thế.
Sau khi ở trong khách sạn, Trần Phong buồn bực nói: "Gọi là Lạc Thành, nhưng tôi lại có cảm giác những người này vẫn đang tiến lên mà?"
Vu Mộng Anh: "Đó là bởi vì bây giờ vẫn đang là ban ngày. Chờ mặt trời lặn, anh sẽ hiểu."
Trần Phong không tin vào chuyện ma quỷ nên một mình chạy ra ngoài.
Hắn đến công viên đường phố mà hắn vừa đi qua, ông tiến sĩ tóc trắng vẫn ở đó.
Trần Phong nghiêng người: "Xin chào."
Tiến sĩ tóc trắng ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười: "Xin chào."
Nói xong, người này lập tức đưa mắt nhìn về phía hình chiếu trước mặt.
Trần Phong trừng lớn hai mắt, cảm thấy tác phẩm học thuật trước mặt người kia có vẻ quen thuộc.
Hóa ra là phương pháp kích hoạt bom hạt vượt, nội dung đã được suy diễn đến giai đoạn dao động tần số đặc biệt, nhưng vẫn chưa tính được tần số sóng cụ thể và chi tiết, nhưng phương hướng tổng thể thì hoàn toàn chính xác.
m thanh ngắn, tần số siêu cao, bước sóng cực ngắn ...
Sự biến hóa nhiều lần của tần số sóng đã cho thấy một quy luật rõ ràng, dường như đã trùng khớp với phương hướng với của thứ âm thanh trong trí nhớ của Trần Phong.
Người ở thời đại này có thể làm được điều này, Trần Phong cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng hắn cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, người trong đầu chứa loại âm thanh ngắn siêu tần như hắn rất rõ ràng một điều, dù vị tiến sĩ trước mặt có cố gắng thế nào, tài giỏi đến đâu, thì cũng không thể thành công.
Bởi vì, kỳ thực, các chi tiết của âm thanh ngắn siêu tần không hề có quy luật, bất kể quy tắc mà nhân loại tìm ra phức tạp đến đâu, thì vẫn sẽ đi sai hướng ngay từ lúc bắt đầu.
"Ông đang làm gì vậy?"
"Cậu bạn nhỏ, đừng làm phiền tôi. Tôi chỉ còn một bước nữa là có thể thành công rồi."
Nhà nghiên cứu nghiêng đầu nhìn Trần Phong, nói một cách chắc chắn.
"À, được rồi."
Trần Phong đứng dậy và rời đi.
Tiếp theo, hắn tiếp tục trao đổi ngắn gọn đôi ba câu với không ít người.
Khi vừa mới bắt đầu trò chuyện, những người này đều rất bình thường, nhưng một khi dính vào khốn cảnh của bọn họ, những người này sẽ trở nên cực kỳ cứng đầu, cố chấp đến mức không thể giải thích được.
Trần Phong trở lại khách sạn, chẳng thu hoạch được gì cả.
Giờ thì hắn đã hiểu 'tà tính' mà Vu Mộng Anh nói là gì rồi.
Trò chuyện càng lâu, thì dường như bản thân hắn cũng sẽ bắt đầu để ý đến mấy chuyện vặt vãnh.
Sắc trời dần tối, mặt trời chiều ngã về tây, rạp hát tạm thời bên ngoài sắp hoàn thành.
Trần Phong ăn tối trong phòng, bước ra khỏi cửa, tình cờ gặp Vu Mộng Anh đang đứng trên ban công nhìn hoàng hôn xa xa.
Cô quay đầu, cười cười: "Sắp bắt đầu rồi."
Vừa dứt lời.
Mặt trời bỗng nhiên rơi xuống núi.
Một giây tiếp theo, tiếng khóc cực kỳ bi ai vang vọng trong Lạc Thành, thê lương khó tả.
m thanh ầm ầm này giống như tiếng sấm rền, nối tiếp nhau, liên tục không dứt, giống như tiếng quỷ khóc sói tru.
Rất nhiều người điên cuồng lao ra đường, chạm mặt nhau là lập tức xông vào đánh nhau, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Những con robot trị liệu màu trắng tràn ra trên không trung, 'chữa cháy' khắp nơi.
Bầu không khí đô thị tưởng chừng như bình thường ban ngày, bỗng chốc biến thành một tác phẩm hội họa khủng bố rách nát.
...
"Phồn Tinh, cô có biết tại sao lại như vậy không?"
"Tôi chỉ là một trí năng yếu ớt, khiêm tốn và bất lực, anh hỏi tôi câu này là làm khó tôi rồi."
"Vậy làm ơn cho tôi xem luận văn có liên quan của các nhà tâm lý học, cảm ơn."
Nửa tiếng sau, Trần Phong ‘scan’ luận văn với tốc độ nhanh nhất.
Hắn hiểu đại khái rồi.
Lý do vẫn là nằm trên người mình.
Kế hoạch Chiến Thần thuộc về hắn.
Đây chắc chắn là một phòng kén thông tin.
Hắn tự cảm thấy mệt mỏi với sự can thiệp ‘không lọt chỗ nào’ của kế hoạch Chiến Thần và muốn đến đây để phá vỡ kế hoạch này bằng cách thay đổi thứ gì đó.
Nhưng cũng có một kế hoạch chiến binh lớn hơn thuộc về toàn thể nhân loại được che phủ một cách vô hình trên bầu trời của nền văn minh, đó là một phòng kén thông tin còn lớn hơn nữa.
Sau khi loại bỏ sự gây nhiễu sinh lý của "Thế Ngoại Chi Ca", Trần Phong đã tự tay gieo xuống hạt nhiễu tâm lý và nuôi dưỡng bầu không khí xã hội rất quỷ dị của hiện tại.
Toàn bộ nền văn minh đã bị thôi miên quá sâu trong ý thức về sứ mệnh ‘bản thân’.
Trần Phong, người đã thành lập tam quan này ở thế kỷ 21, cực kỳ chán ghét nó.
Chính hắn quả là kẻ khởi xướng việc này.
Hắn muốn lãnh đạo.
Hẳn là sau khi hắn rời khỏi thế kỷ 21, bản thân trong tương lai của hắn đã sử dụng nhiều phương tiện nghệ thuật khác nhau để tạo ra những ảnh hưởng sâu sắc và tiềm ẩn từ xa, và bây giờ hắn phải tìm kiếm lòng nhân từ.
Chỉ sau khi tự mình trải nghiệm, hắn mới hiểu những thứ mình muốn làm ban đầu ngu ngốc đến mức nào.
Nỗ lực vô ích để trau dồi nhân cách của một nhà lãnh đạo vĩ đại thông qua sự can thiệp nhân tạo chỉ đơn giản là một giấc mơ.
Khi một người sống trong phòng kén thông tin, cái nhìn của anh ta về cuộc sống phải dựa trên những thông tin do người khác truyền cho.
Cho dù người này thể hiện năng lực mạnh mẽ thế nào, suy nghĩ của anh ta có thể cũng chưa chắc là suy nghĩ của chính anh ta.
Anh ta đã mất đi khả năng suy nghĩ độc lập.
Những người như vậy khó có thể trở thành những nhà lãnh đạo bình thường đủ tiêu chuẩn, chẳng hạn như Lộ Tiên Phong và Navilon.
Nhưng điều này là chưa đủ, nếu cơ cấu của Vu Mộng Anh là thật và những kẻ xâm lược thật sự khủng khiếp như vậy, thì vị lãnh đạo tối cao này phải có sức mạnh về mọi mặt, đủ mạnh để là một sự tồn tại vô song trên thế giới.
Sự thật đơn giản này nếu được đặt vào 1000 năm trước, sẽ có nhiều người hiểu và ý thức được điều này.
Nhưng ở thế kỷ 31, con người bình thường không thể thoát khỏi khốn cảnh trong tư duy ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận