Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 534: Tôi Có Thể Giúp Anh!

Trần Phong đã thu được rất nhiều tin tức quan trọng trong cuộc trò chuyện đầu tiên với Phồn Tinh.
Hắn hiểu sâu hơn về hình mẫu của bản thân và thời đại.
Mặc dù thông tin gen hoàn toàn nhất quán, nhưng Phồn Tinh vẫn kiên định cho rằng hắn là một người khác.
Mà nhận thức của Phồn Tinh tại thời điểm này lại không tồn tại độc lập.
Bản chất của cô phải là một phức hợp của vô số thế giới quan của nhân loại được tạo ra xung quanh cốt lõi của Chung Lôi.
Phán đoán logic của cô phải dựa trên quy luật logic của hầu hết mọi người trên thế giới này.
Nếu suy ra nguyên nhân từ kết quả, thì phán đoán của người khác và của cô là như nhau, không tách rời.
Nếu mình nhảy ra phát ngôn bừa bãi, dù cho có người tin đi chăng nữa, thì chỉ sợ sẽ không tạo nổi sóng gió gì cả.
Tiếng nói của phe thiểu số không đủ lớn và có khả năng bị đa số lấn át.
Vì vậy, ngay cả khi bây giờ hắn tiết lộ thông tin gen của mình để thẳng thắn thú nhận danh tính của mình, chỉ sợ cũng sẽ vô ích, hắn vẫn sẽ bị coi là một sự trùng hợp mỹ diệu.
Địa vị xã hội có thể được thăng tiến một cách thích hợp,
Nhưng sẽ không quá khả quan.
Mị lực của thời gian nằm ở tính biến đổi bất thường của nó.
Mỗi một cục diện mới không chỉ có thể mang lại cho Trần Phong những kỳ vọng vô hạn, mà còn mang đến cho hắn những rắc rối mới như thế này.
Trong tuyến thời gian cuối cùng, trước khi thẳng thắn thú nhận danh tính của mình, hắn đã nhiều lần đóng vai trò chủ chốt trong các trận chiến quan trọng, nhiều lần lật ngược tình thế, hơn nữa, còn nghiền ép hoàn toàn thực lực cá nhân trên mọi mặt trận.
Ngoài ra, lần trước liên minh Chiến Tuyến Tự do của nhân loại vốn đang ở trong một chế độ ly khai hỗn loạn, không có lãnh đạo trong bất kỳ lĩnh vực nào có thể cạnh tranh với hắn.
Loạn thế dễ sinh ra anh hùng.
Thế giới cũng cần những vị lãnh tụ lãnh đạo anh hùng.
Hắn theo thời thế mà sinh ra.
Uy tín cá nhân của hắn đủ để lấn át lối tư duy khoa học cứng đầu trong tâm trí của một số người phản đối tiềm ẩn, sau đó, nhóm người này lại là những người bị cuốn vào trước, cũng là người lôi kéo mọi người tán đồng thân phận của hắn.
Nhưng lần này hắn chỉ vừa mới đây, chưa quen với cuộc sống nơi đây, chỉ bộc lộ tiềm năng, chức danh vẫn chỉ là một thượng sĩ nho nhỏ, cũng không có bất kỳ thành tích cá nhân nào đáng để ca tụng.
Thứ hạng hiện tại của hắn quá thấp, mà cũng không phải chỉ có mình hắn là nhân loại Ngân Hà.
Cục diện đã hoàn toàn khác.
Thời đại này đang ở trong một môi trường cạnh tranh lành mạnh, cố tìm kiếm điểm chung trong khi bảo lưu sự khác biệt, hệ thống văn minh đã tiến hóa thành một mô hình cộng hòa cấp độ cực cao.
Mọi ngành nghề trong xã hội đều có lãnh đạo riêng của mình, và họ đều đang làm rất tốt.
Chẳng hạn như nhà lãnh đạo chủ nghĩa anh hùng cá nhân Lâm Bố, nhà lãnh đạo quân sự cầu toàn Bernstein, nhà lãnh đạo chỉ huy quân sự Lộ Tiên Phong, nhà lãnh đạo quân sự nữ tính hoàng mỹ Đường Thiên Tâm và Lawrence, nhà lãnh đạo chính trị Navilon, nhà lãnh đạo khoa học sáng tạo u Thanh Lam, nhà lãnh đạo học thuật uyên bác Đổng Sơn và đám người Immanuel, nhà lãnh đạo học giả nghiêm khắc và kiên định Matilde, nhà lãnh đạo nghệ thuật độc đáo Vu Mộng Anh và nhiều người khác.
Có lẽ những người này đã không nhận ra rằng họ đã trở thành lãnh đạo, dù sao thì người trong cuộc cũng u mê, người ngoài cuộc lại tỉnh táo.
Nhưng Trần Phong vừa là người trong cuộc vừa là người ngoài cuộc với tầm nhìn vượt 1000 năm, có thể nhìn thấu triệt mọi thứ.
Toàn bộ nền văn minh có rất nhiều nhân tài, tầng tầng lớp lớp anh kiệt.
Hình mẫu lãnh tụ mà Trần Phong cố tình theo đuổi đã thành hình.
Đây chính là cục diện mà hắn muốn, cho nên cũng không thể nói là quá rắc rối được.
Bản thân mình không cần phải gánh cờ lớn, không chừng kết quả sẽ còn tốt hơn.
Nhưng cũng có những tiếc nuối, có vẻ như những nhà lãnh đạo trong các lĩnh vực này vẫn còn ở giai đoạn sơ khai, họ chưa trở thành những nhà lãnh tụ tuyệt đối thống trị đám đông theo mọi hướng như chính hắn đã làm lần trước.
Cục diện vừa có tiến triển vượt bậc, vẫn chưa đủ hoàn mỹ.
Hiện tại, Trần Phong cho rằng khi một nền văn minh yếu chiến tranh với một nền văn minh cường thế, nền văn minh yếu không có nơi nào để trốn thoát nên cần phải bện thành một sợi dây thừng, đem lực lượng nhỏ nhất mà phát huy tối đa hóa lực sát thương, như vậy mới có thể có một tia hy vọng sống.
Do đó, nhu cầu của nền văn minh về vị lãnh tụ tuyệt đối vẫn tồn tại một cách khách quan.
Nếu có, Trần Phong biểu thị thỏa mãn, cũng bí mật quan sát xem liệu vị lãnh tụ này có đáp ứng được mong đợi của mình hay không.
Nếu như đáp ứng được mong đợi, hắn sẽ dùng toàn lực để phụ tá đối phương.
Nếu không, hoặc là chưa đạt yêu cầu, hắn sẽ nảy ra ý định để tự mình đến.
Bất kể là thụ động hay chủ động, sau bao nhiêu trải nghiệm như vậy, ý thức lãnh tụ cá nhân của Trần Phong thực sự đã lặng lẽ tăng cường.
Nhưng trong tình huống này, dường như nó vừa cản trở con đường hắn vừa trèo lên, phất cờ hò reo, cả thế giới xúm vào hưởng ứng.
Đây là điều mà Trần Phong không ngờ tới.
Hắn tỏ ý mình vừa học được kiến thức mới.
Các giai đoạn của thời đại có quy luật riêng của chúng.
Những người đi đầu xu thế có thể sáng tạo ra luật, nhưng cũng phải tuân theo luật nhất định, thậm chí, cho dù là hắn thì cũng không thể hoàn toàn nhảy ra khỏi quy luật đó.
Quản lý một tỉnh hay một nơi đều rất khó, chứ đừng nói đến việc quản lý toàn bộ nền văn minh, bên trong có quá nhiều con đường, nếu không tự mình trải nghiệm mà chỉ dựa vào đầu óc trống rỗng để tưởng tượng thì sẽ không đi đến được kết luận chính xác.
Phồn Tinh trước mặt Trần Phong lại nói sang chủ đề khác: "Còn nữa, ngày hôm qua anh đã hoàn thành đánh giá trình độ kiến thức. Anh đã bị sụt giảm đáng kể. Tôi suy đoán, hiện tượng này có thể là do thiên phú chiến đấu của anh thức tỉnh. Nói một cách ngắn gọn, anh đã trở thành kẻ "đầu óc ngu si tứ chi phát triển' đấy."
Trần Phong: "Uầy... đầu óc ngu si?"
Hổng kiến thức quá nhiều, đến nỗi hắn không biết đắp vào chỗ nào.
"Thân ái, tôi đề nghị anh tăng cường học tập."
Trần Phong trợn trắng mắt, lại nữa rồi, chẳng trách hắn luôn cảm thấy lúc trước lời nhắc nhở của hệ thống cứ quái quái thế nào.
Hắn giang hai tay: "Tôi đây không phải đang cố gắng à?"
"Ừ, cho nên buổi sáng tôi đã giúp đỡ anh một chút, cảm thấy thế nào?"
Trần Phong cảm thấy giật mình, nhìn lại chăn ga gối đệm đã tự động thay mới: "Ừm, tôi đã hiểu hơn nhiều, cám ơn."
Phồn Tinh: "Nên vậy. Tôi còn biết tháng sau anh nhất định phải khôi phục trình độ tốt nghiệp THPT nữa."
Trần Phong: "Đúng vậy, áp lực rất lớn."
Phồn Tinh: "Tôi có thể giúp anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận