Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 243: Cực Kỳ Phức Tạp

Thỏa thuận mới được thành lập sau nửa tiếng đồng hồ.
Điều kiện của hắn cũng không có gì quá đáng, toàn bộ đều được tiếp nhận.
Hắn có thể cung cấp số liệu cá nhân nhưng phạm vi của số người biết tình tiết của hạng mục này nhất định phải được khống chế ở mức nhỏ nhất.
Hơn nữa, chỉ có nhân viên nhóm dự án vô hạn gen có liên quan mới được phép thu thập số liệu cụ thể của hắn.
Nhân viên bên ngoài có thể xem thông tin cũng chỉ nhận được con số khái quát dựa trên số liệu cụ thể của hắn mà thôi.
Tình trạng cá nhân của hắn sẽ trở thành tư liệu tuyệt mật.
Hắn cũng sẽ có một khu vực huấn luyện cá nhân khép kín tuyệt mật trong căn cứ Đại Tuyết Sơn.
Từ nay về sau, các thông số khác nhau trong hệ thống thông tin cá nhân của Trần Phong sẽ bị chặn và khóa lại, bao gồm cả độ thức tỉnh gen của hắn và xếp hạng huấn luyện toàn quân.
Như vậy, cả binh lính và nhà nghiên cứu khoa học đều có thể hưởng lợi từ hạng mục này, nhưng họ không biết rằng chính Trần Phong là người đi đầu và hướng dẫn mọi người.
Giải quyết xong những chuyện này, vào giờ ăn tối Trần Phong trở lại biệt thự của Đường Thiên Tâm.
Đường Thiên Tâm hỏi hắn đầy khó hiểu: "Sao con người anh phức tạp thế, rõ ràng là cơ hội náo động tốt như vậy, tại sao lại muốn giữ bí mật?"
Trần Phong suy nghĩ một chút, chỉ chỉ lên trời, "Có lẽ là vì không hi vọng người xâm nhập chú ý tới tôi?"
Đường Thiên Tâm suy nghĩ một lát, "Anh thật sự cho rằng bọn họ đang quan sát chúng ta?"
Trần Phong gật đầu, "Nếu như không phải thì không cách nào giải thích được lý do vi khuẩn S xuất hiện."
"Nếu vậy thì thật sự khiến người ta tuyệt vọng."
Trần Phong gật đầu, "Đúng vậy, tuy nhiên, kỳ diệu là không có ai định từ bỏ cả."
Đường Thiên Tâm nhún vai, "Có lẽ là vì một số người nắm giữ tường tận gen từ bỏ đã tử thương gần hết trong biến cố virus S."
"Thuyết tiến hoá bị động hết sức tàn khốc, giống một xã hội Darwin. Tôi ghét xã hội của Darwin."
"Tôi cũng ghét." Đường Thiên Tâm gật đầu, tiếp tục ăn một ngụm bánh gatô.
Kể từ đó, Trần Phong một lần nữa bắt đầu cải thiện liên tục hiệu quả chiến đấu cá nhân của mình.
Tại chốn tư mật không bị ai chú ý, cuối cùng hắn cũng cởi bỏ gông xiềng trên người mình, bắt đầu dùng tư thái toàn lực ứng phó, không ngừng nghiền ép giới hạn tính năng của hệ thống Thần Phong.
Không lâu sau, quân đội liên thủ với bộ khoa học và công nghệ nâng cấp trang bị cho hắn.
Trần Phong không hề bất ngờ về việc này, vì tất cả đều bị phá vỡ quá nhanh.
Bắt đầu từ rất lâu trước đó, mỗi lần hắn đến đây, bất kể là hắn phải đối mặt với loại cấu trúc xã hội hay ý thức hệ nào, hắn luôn bắt đầu với vị trí một tên tân binh được tuyển dụng, sau đó cũng chỉ có hắn là dường như có thể đạt được trang bị siêu cao cấp mà chỉ mình hắn kiểm soát được.
Nếu có lần không lấy được, hắn sẽ cảm thấy không quen.
Sau khi nhận được trang bị mới, hắn lại lần nữa thăng cấp kỹ xảo chiến đấu của chính mình.
Mức độ thức tỉnh gen của hắn cũng bắt đầu từ con số 34.37% này, lại lần nữa leo lên từng chút một.
Tất cả đều nhờ vào bộ thiết bị thức tỉnh vô hạn kia.
Nó khiến hắn có thể không ngừng thể nghiệm các loại tình trạng cực đoan.
Nhưng độ thức tỉnh gen của hắn lại tăng rất chậm, vô cùng chậm.
Lúc mới bắt đầu, hơn một tuần đã có thể tăng cái 0.01, nhưng mấy tháng đi qua, lúc độ thức tỉnh tăng lên tới 34.5% thì dường như một tháng mới có thể tăng 0.01.
Viện sinh mệnh cho ra một kết luận khiến người ta hết sức chán nản.
Nhân loại đúng là không có giới hạn, nhưng độ khó giới hạn không ngừng siêu việt của nhân loại cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Sau cùng, độ khó này có lẽ sẽ biến thành vô cùng lớn.
...
Nhân loại, là một loại sinh mệnh cực kỳ phức tạp.
Ngay cả trong thế kỷ 31, công nghệ của con người đã phát triển cao đến mức nó thậm chí có thể phá vỡ sự bảo tồn khối lượng và năng lượng ở một mức độ nào đó, và sử dụng các nguyên tắc sinh học để tạo ra các trang bị đột phá kỷ nguyên như màng Dyson.
Nhưng ngay cả khi cộng tất cả sự phức tạp của tất cả các vật thể nhân tạo trên thế giới lại, thì vẫn không tốt bằng chính cơ thể con người.
Ngay cả khi con người dựa vào công nghệ để tạo ra một cơ thể hoàn hảo mới, nhưng ở một cấp độ khác, cũng chính là đại não, nếu không có sự ‘vận chuyển tư duy và linh hồn’ trong đại não, nhân loại vẫn gần như vô tri.
Nghiên cứu về sóng não và tư duy của nhân loại cho đến tận hôm nay thoạt nhìn đã vô cùng thâm ảo, nhưng kỳ thật có lẽ chỉ là bề ngoài.
Giống như cổ nhân biết rằng ánh sáng mặt trời có thể làm ấm cơ thể bằng cách chiếu vào người, họ cũng biết rằng mài một khối băng thành thấu kính lồi có thể sử dụng để thu thập ánh sáng mặt trời tại một điểm và nhóm lửa thứ gì đó.
Nhưng cổ nhân lại không biết vì sao mặt trời tồn tại, vì sao ánh nắng lại phát nhiệt.
Độ khó của việc nhân loại nghiên cứu bản thân mình và nghiên cứu vũ trụ, cho đến nay cũng không có học giả nào dám nói một cách chắc chắn là độ khó của cái nào lớn hơn.
Nghiên cứu về sự tiến hóa của nhân loại, là một bộ phận trong hạng mục lớn nghiên cứu về bản thân.
Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, nó đã nối liền quá khứ và hiện tại.
Căn cứ vào thành quả nghiên cứu trong quá khứ và nghiên cứu gần đây về Trần Phong, hàng chục học giả cấp tông su trong viện sinh mệnh đã thảo luận cùng nhau và đưa ra kết luận sau đây.
Sự tiến hóa của nhân loại thật ra đã bị đình trệ.
Cái gọi là tiến hóa ở hiện tại, chẳng qua là năng lực tự thân của nhân loại lại có thể khai phát lần nữa, thể hiện trong sự tăng trưởng của độ thức tỉnh gen.
Nhưng từ hàng ngàn năm trước, mỗi lần độ thức tỉnh gen của nhân loại tăng trưởng thường đi kèm với sự bùng nổ của khoa học công nghệ và nghệ thuật.
Một môi trường có thông tin bên ngoài phong phú và phức tạp hơn, cũng như lượng dự trữ thông tin ngày càng tăng, đang buộc con người phải liên tục cải thiện sự phát triển khả năng của chính mình.
Bắt đầu từ thế kỷ thứ 19, thể năng của nhân loại từng đình trệ trong một thời gian ngắn ngủi, độ thức tỉnh gen tăng lên chủ yếu liên quan đến trí lực và tuổi thọ.
Nhưng bản chất của việc kéo dài tuổi thọ thực ra là để giúp cải thiện trí lực thêm một bước.
Tuổi thọ bình quân đầu người kéo dài, có một phần công lao của sự phát triển không ngừng trong y học hiện đại, dường như con người đã nhận ra sự cần thiết của tuổi thọ.
Muốn phát triển văn minh, muốn thăng hoa chủng tộc, nhân loại nhất định phải có được tuổi thọ dài hơn.
Một người muốn từ con số 0 biến thành trụ cột xã hội cần học hỏi một lượng kiến thức càng lúc càng khổng lồ, thời gian tiêu hao cho việc đó cũng càng ngày càng dài.
Nếu tuổi thọ bình quân đầu người ở 1000 năm trước là 60 - 70 năm, vậy thậm chí bọn họ còn không thể học thông suốt tất cả thì đã chết vì già, làm sao có thể nói đến việc trở thành người hữu dụng?
Hết thảy thay đổi đều phát sinh giữa thinh không, âm thầm phát triển.
Không ai biết được rằng, đây là kết quả của lựa chọn di truyền, hay là của quần thể ý chí bao phủ bầu trời địa cầu, mang đến sự biến đổi chủ động nữa.
Vào thế kỷ 25, đã từng có một số học giả lo lắng.
Những học giả này lo ngại rằng khuynh hướng cải thiện bản thân của con người quá thiên về trí lực, khiến hàng trăm năm sau, người người đều sẽ trở thành những kẻ yếu đuối trói gà không chặt.
Nhưng lo lắng này đã không trở thành sự thật.
Khi vi khuẩn S giáng lâm, ý thức cộng đồng của nhân loại phát hiện bên ngoài còn tồn tài một địch nhân khổng lồ không thể địch nổi, nhu cầu chiến tranh về sau là không thể tránh khỏi, thì một lần nữa, độ thức tỉnh gen nhen lên phương hướng tăng cường thể năng.
Từ đó, nhân loại thể hiện ra tiềm lực kinh người, thể năng và trí năng tăng cường song trọng, trở thành nhân loại siêu tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận