Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 434: Gặp Ác Mộng

Ở lối vào ký túc xá của học viện Mason có một chiếc gương soi toàn thân, hai người bước đến trước gương, Trần Phong xoay người nhìn về phía sau lưng, quả thật như lời Chung Lôi tả, hắn chẳng khác gì một con ngựa vằn cả.
Hắn đau lòng thả tay: "Được rồi, dù sao ban mã hoàng tử thì cũng là hoàng tử mà."
“Được rồi, đừng ngớ ngẩn nữa, chúng ta về ký túc xá của tôi trước đi, tôi sẽ nhờ trợ lý sinh hoạt ký túc xá mua giúp một bộ quần áo nam, chứ với bộ dạng này thì làm sao có thể gặp được người khác chứ?"
Trần Phong lại gật đầu, "Ừ."
Khi bước lên cầu thang, Chung Lôi thỉnh thoảng lại vụng trộm dò xét hắn.
Sau khi phát hiện ra bộ Zegna đắt tiền trở thành một tấm da ngựa vằn, cái khoảnh khắc mà hắn cảm thấy đau khổ đó, khiến cô nàng có cảm giác giống như trở lại lần đầu gặp hắn, khi đang ở trong chung cư vậy.
Có một chút khôi hài thân thuộc.
Thật không thể tưởng tượng nổi, nói ra sẽ có người không tin, một người đàn ông có khối tài sản hàng tỷ USD sẽ đau lòng chỉ vì vừa làm hỏng một bộ quần áo bình thường với trị giá hơn 100.000 NDT.
Khoảnh khắc ấy, linh hồn vốn căng chặt của hắn như được thả lỏng phần nào.
Nhưng ngay sau đó, khi sự im lặng lại càn quét, Chung Lôi lại cảm nhận được thứ cảm giác nặng nề kia lại tiếp tục đè nặng Trần Phong.
Linh hồn của hắn dường như thể đang nghiến chặt hàm răng, siết chặt nắm đấm.
Chung Lôi thực sự muốn nắm lấy bờ vai của hắn, liều mạng hỏi hắn, rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy, là thứ gì mà có thể đè nặng anh như thế chứ?
Vừa rồi, hắn phải tập trung suy nghĩ đến mức nào chứ?
Ngay cả mùi sơn nồng đậm như vậy, cái tấm biển cảnh báo to như thế mà hắn cũng không để ý đến, lại còn đặt mông ngồi xuống, rồi còn ngồi lâu như vậy, còn hiện ra bộ dạng như vậy.
Kỳ thực, ngay từ vài tháng trước, Chung Lôi đã dần dần phát giác được những thay đổi của Trần Phong.
Chỉ là gần đây, thứ cảm giác này càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn, Chung Lôi cũng không biết là do bản thân mình trở nên quá nhạy cảm, hay là do tính khí kỳ lạ của Trần Phong đang dần mất kiểm soát.
Hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Chung Lôi suy nghĩ một hồi, ước chừng là từ lúc hắn bắt đầu sự nghiệp sáng tác và dần dần bộc lộ tài năng.
Chung Lôi thầm nghĩ, quả nhiên là người càng tài hòa thì càng gần với kẻ điên?
Trần Phong bắt đầu phân liệt nhân cách rồi hả?
Không, đợi đến khi về đến ký túc xá, không vội chuyện chính sự, trước tiên phải hỏi thăm rõ ràng mới được.
Trần Phong đang đi phía trước cũng đang nghĩ thầm, dáng vẻ trầm ngâm vừa rồi của Chung Lôi thật sự rất khủng bố, trong tiềm thức ánh mắt cô nàng khi nhìn mình rất sắc bén, như thể muốn xuyên qua cõi lòng của mình vậy.
Tài năng của Chung Lôi thật sự quá đáng sợ, sự quan sát tinh tế tỉ mỉ này thật sự quá khủng khiếp, sau này cần phải đề phòng nhiều hơn.
Ngộ nhỡ bị cô nàng nhìn thấu thứ gì đó, mặc kệ là nhìn thấu thứ gì thì cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Chủ nghĩa kinh nghiệm nói với Trần Phong rằng, vì lợi ích của hết thảy mọi thứ, hắn vẫn nên cẩn thận vì sự nghiệp phát triển lâu dài.
Hai người bước vào phòng ngủ.
Chung Lôi trở tay đóng cửa lại, đột nhiên đập mạnh vào lưng Trần Phong, hô to một tiếng: "Trần Phong!"
Trần Phong giật mình, vội vàng xoay người: "y, có chuyện gì vậy?"
Chung Lôi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh lại thất thần."
"Không có."
"Nếu không thất thần, thì anh đáp lại lớn tiếng như vậy làm gì? Nói."
Trần Phong giả điên giả khùng: "Nói cái gì?"
"Nói cho tôi biết rốt cuộc trong lòng anh đang cất giấu chuyện gì. Nếu hôm nay không nói rõ ràng rành mạch, anh cũng đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi cánh cửa này!"
Chung Lôi quả thực đã khóa cửa bằng khóa vân tay, hai tay chống nạnh, khí thế cực kỳ nghiêm nghị.
Vì động tác quá lớn, khiến mái tóc dài của cô nàng tung bay, lại càng lộ ra vẻ cường thế hơn.
Chà, hình tượng cô gái nhỏ đã biến mất, quay trở lại hình tượng nữ hiệp lỗ mãng mặt không biến sắc mà thẳng thừng tát Chu A trước kia.
Với đặc tính của loại ổ khóa này, nếu không có dấu vân tay của chủ nhà thì quả thật là không thể mở được.
Trần Phong ngoái đầu nhìn về phía ban công ngoài phòng khách ở phía sau, bấm bấm đốt ngón tay tính tính, lầu này cũng không cao mấy.
Cũng xem như là một tuyển thủ chuyên nghiệp với kinh nghiệm nhảy lầu phong phú, hắn tỏ vẻ chẳng mấy áp lực, chỉ có điều, nếu làm như thế thật thì sẽ quá mức kinh thế hãi tục.
Lần trước cưỡi Delta wing cứu người thì còn có thể miễn cưỡng dùng lý lẽ để giải thích, chứ việc ngay trước mặt mọi người nhảy lầu mà không bị thương thì có hơi quá đáng.
Dường như không thể tránh khỏi tai họa lần này, hắn bắt đầu nghiêm túc suy tư, sắp xếp ngôn từ.
Chung Lôi vòng tay ôm ngực, tựa lưng vào cửa phòng, bày ra cái bộ dáng kiểu 'để tôi xem anh còn có thể giở mánh khóe gì nào'.
Tuy bề ngoài cô nàng có vẻ ngang ngược, nhưng kỳ thực trong lòng đang rất khẩn trương.
"Hôm qua, tôi gặp một cơn ác mộng rất dài, cực kỳ chân thực, nên lúc này vẫn chưa thể dứt ra được."
Trần Phong suy tư một chút, cuối cùng nói như vậy.
Chung Lôi làm sao có thể tin hắn: "Nói hươu nói vượn, tôi tin tưởng anh mới lạ, anh giống như người sẽ gặp ác mộng chắc?"
Trần Phong đột nhiên cười khổ: "Sao vậy? Trông tôi giống kiểu người theo thủ nghĩa lạc quan lắm hử?"
Chung Lôi nhìn vẻ mặt có chút chua xót của hắn, cẩn thận suy nghĩ một chút: "Hình như không phải vậy."
"Uầy, tôi quả thực là một người theo chủ nghĩa bi quan."
Chung Lôi: "Một người thuộc chủ nghĩa bi quan?"
Trần Phong gật đầu: "Mức độ có thể sâu hơn một chút, so với cái chủ nghĩa độc thân ban đầu của cô."
Chung Lôi bỗng nhiên bị hắn vạch trần khuyết điểm, không biết phải đáp lại như thế nào.
Trần Phong lại nói: "Ai mà không nằm mơ chứ? Chẳng lẽ giấc mộng của mỗi người đều là mộng đẹp hết cả sao? Người thuộc chủ nghĩa bị quan thì cũng sẽ nằm ác mộng cả thôi, chẳng phải đây là lẽ dĩ nhiên sao? Cô cũng đừng hỏi tại sao tôi lại bi quan sao? Tôi thật sự không trả lời được đâu."
Trần Phong lại nghĩ đến những thất bại lặp đi lặp lại của mình, từng chiến hữu từng chiến hữu lần lượt chết trước mặt hắn, mẹ của đứa nhỏ phải hy sinh hết trận này đến trận khác, đứa con gái đã trải qua rất nhiều tuyến thời gian nhưng lại chưa bao giờ được sinh ra, trong lòng càng thêm sầu não.
Chung Lôi nhận thấy sự thay đổi của hắn, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, "Anh thực sự thường xuyên gặp ác mộng ư?"
Hắn thở dài: "Ừm, rất thường xuyên. Mỗi tháng một lần, quả thực là một cơn ác mộng. Nó còn chân thực hơn cả những gì cô có thể tưởng tượng, giấc mộng này cứ liên tục mãi, giống như một cuốn phim không bao giờ kết thúc vậy. Vừa thối, vừa dài lê thê, đầy về máu chó và ngược tâm. Tôi không muốn tự mình nhớ lại. Cô cũng đừng hỏi tôi đã có chuyện xảy ra trong mộng, tôi không muốn nhắc tới."
Khi nói điều này, Trần Phong không khỏi bi quan.
Nếu như thiên tân vạn khổ tiêu diệt được chiến hạm hình cầu, thì lại phát hiện phía sau nó còn hàng trăm triệu chiến hạm xâm lăng khác đang lặng lẽ theo dõi, thì phải làm thế nào để đối phó đây.
Những vấn đề mà trước kia tránh né, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, Trần Phong nhất thời không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, thậm chí cảm giác kỳ vọng sắp chiến thắng cũng dần biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận