Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 680: Đập Nồi Dìm Thuyền

Mạnh Hiểu Chu xin lỗi rất thành khẩn, "Thực sự xin lỗi."
"Không sao, Lão Mạnh, anh không cần phải nói xin lỗi. Thực ra, tôi cũng nghĩ như anh, chỉ khác là tôi đã trải qua một vài điều khác với anh, nên mới hơi có chút thay đổi. Nhưng thực ra, tôi còn là người Trung Quốc từ trong xương máu hơn cả anh. Tôi chưa từng xuất ngoại du học." Trần Phong giơ hai tay, “Như bây giờ cũng tốt."
Mạnh Hiểu Chu hiểu ý hắn, "Ừ."
Trần Phong nghĩ lại, "Mọi chuyện cũng đã rồi. Tôi có một số bài hát mới chuẩn bị ra mắt, một số là của Chung Lôi, và một số là của Lộ Vy. Những bài hát tôi viết cho người khác, và những bộ phim mới tôi đã làm. Thay đổi chữ ký của kịch bản đi, tôi sẽ tìm một nickname.”
Vì muốn làm suy yếu cảm giác về sự tồn tại của mình, Trần Phong định bắt đầu ngay bây giờ.
Mạnh Hiểu Chu sửng sốt, "Nickname?"
"Đúng vậy, tôi đã nghĩ ra nghệ danh. Không cần lúc nào cũng phải dùng đến tên tôi. Hiện tại tôi cũng không cần danh tiếng lớn như vậy. Cho nên nickname này, ngoại trừ sáu người Cứu Thế biết, thì không được truyền ra ngoài."
Đầu óc Mạnh Hiểu Chu chuyển biến rất nhanh, anh ta lập tức hỏi: "Anh định trốn sau hậu trường?"
"Đúng vậy, thứ hạng của tôi ở 1000 năm sau quá cao, tôi cảm giác mình như sẽ bị biến thành một thứ mê tín phong kiến. Anh có thể tưởng tượng được cái cảm giác dù anh có đi đến Kim tinh, Hỏa tinh, hay nhiều trạm vũ trụ lớn khác và mọi thành phố trên Trái đất thì tượng của anh cũng đều có mặt ở khắp nơi không?"
Mạnh Hiểu Chu thực sự tưởng tượng, "Như vậy khá tốt."
"Tốt cái gì. . . quên đi, anh không hiểu đâu, côn trùng mùa hè không nên nói về băng tuyết."
"Được rồi, nickname của anh là gì?"
Trần Phong: "Tôi đang nghĩ đây."
Nhiều cái tên hiện ra trong đầu hắn.
Đường Thiên Tâm, Đinh Hổ, Lâm Bố, Gaius, Lương Nguyên,…
Nhưng cuối cùng hắn đều gạt đi hết.
"Cứ gọi là Đập Nồi đi."
"Đập Nồi?"
"Đúng, Đập Nồi trong ‘đập nồi dìm thuyền’ đó."
"Được, tôi nhớ rồi, tôi sẽ bàn giao ngay. Ở đây vẫn còn một số tài liệu..."
Trần Phong xua tay nói thẳng, "Không xem, không xem. Tôi giao cho anh hết, tháng này tôi nghỉ phép."
Nói xong, hắn thật sự ngã vào cái ghế ông chủ của mình, chẳng nhìn thấy cả cái đầu.
Mạnh Hiểu Chu ngẩn người, sau đó nở nụ cười, "Được rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Đợi Mạnh Hiểu Chu bước ra ngoài, Trần Phong vẫn thực sự chẳng làm chính sự gì, mở máy tính lên, bấm vào trò chơi mô phỏng thương mại ‘chiến tranh giữa các vì sao’ và bắt đầu chơi vui vẻ.
Mặc dù đã trải nghiệm nhiều trò chơi nhập vai sóng não khác nhau sau ở 1000 năm sau, nhưng việc sử dụng chuột và bàn phím để vận hành và chơi một số "đồ cổ" trên màn hình vẫn mang một phong vị đặc biệt.
Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại điều gì đó và thầm rủa trong lòng.
Tức quá, lần này quên không để Phồn Tinh chuẩn bị một trò chơi mạnh mẽ và đẫm máu chưa từng có rồi.
Không lâu sau, một nghệ sĩ dưới trướng của hắn cũng tới.
‘Cốc, cốc, cốc’
Tiếng gõ cửa khá căng thẳng.
"Mời vào."
Có hai người bước vào cửa, Âu Tuấn Lãng và Lại Ân.
Sau khi cả hai đã ở sau cửa, Âu Tuấn Lãng khóa trái cửa lại, anh ta chạy về phía trước và lao đầu vào bàn làm việc của Trần Phong.
"Sư phụ! Em đã sai! Em không nên giấu diếm anh! Thực ra, em biết Vy Vy tỷ và Lôi tỷ có ý đồ xấu, em đã phản đối điều đó. Nhưng tiếng nói của em quá nhỏ bé, phản đối không có hiệu lực!"
Con hàng này vừa đến đã biến thành kẻ huyên thuyên, nhưng Lại Ân bên cạnh lại bình chân như vại, chưa vội mở miệng.
Trần Phong không muốn nhìn khuôn mặt giả bộ thành khẩn của tên mập kia, hắn trợn tròn mắt, "Dối trá, anh còn tiếp tục nói dối tôi."
Âu Mập đứng thẳng người, "Thôi được rồi, em sẽ không giả bộ nữa. Nhưng thật sự lúc em nghe tin, em cũng đã rất sốc."
Trần Phong: "Anh nhảy còn không được, quá mập rồi đấy."
"Em sẽ bắt đầu giảm cân vào ngày mai!"
Trần Phong xua tay, "Tỉnh lại đi, lời nói của anh còn khoa học viễn tưởng hơn một lão nghiện thuốc bảo rằng hắn có thể bỏ thuốc đấy."
Trong tuyến thời gian quá khứ thứ N, cái tên mập này thể hiện một tính dẻo dai siêu bền vững, đó là anh ta chưa bao giờ giảm cân.
Nếu Trần Phong đến một nhà hàng ăn tối, chủ nhà hàng sẽ tổ chức ăn tết, còn Mập Mạp này đi một mình thế nào cũng phải tổ chức Lễ nguyên tiêu.
Nhưng điều khác biệt là bản thân Trần Phong tiêu thụ rất nhiều, dù ăn bao nhiêu cũng không béo lên được, Âu Mập lại chỉ cần uống nước cũng phát tướng, chưa kể còn ăn uống siêu giỏi.
Âu Mập gãi gãi đầu, "Vậy sao? Anh quá hiểu em, đúng là Sư phụ. Dù sao Sư phụ cũng có thể xem sử sách mà."
"Đừng nịnh hót nữa, có gì thì nói thẳng đi."
Mập Mạp trườn người tới, "Sư phụ, em muốn biết tình hình sau đó thế nào, anh có thể nói cho em biết một chút không."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, Trần Phong không tự chủ mà liên tưởng đến cơn ác mộng khủng khiếp rằng một nửa dân số thế giới mang họ Âu.
Hắn im lặng giơ ngón tay cái lên.
"Dù tôi đã nói rằng anh không được hỏi tôi về tương lai của mình, đó là vì khi biết những điều đó, nó không tốt với anh. Điều đó sẽ khiến anh không thoải mái và cũng khá vô ích. Anh chỉ cần chú tâm đến cuộc sống của chính mình mà thôi. Chỉ cần tập trung vào nó. Nhưng, tôi vẫn phải có lời khen ngợi anh. Anh đã làm rất tốt, và anh đã không bôi nhọ liệt tổ liệt tông Âu gia."
Mập Mạp vui mừng khôn xiết, "Thật sao? Ban nhạc Cứu Thế của chúng ta nổi tiếng sao? Em hát hay hơn? Hay là tập đoàn Âu Hòa phát triển hơn sau khi em về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình?"
Trần Phong nhìn anh ta với đôi mắt như nhìn một con cá mặn, nội tâm bách chuyển thiên hồi.
Mình thật sự muốn nói cho gã này biết sự thật, nhưng sợ rằng anh ta sẽ bị sốc mất.
"Sư phụ, nói một chút đi, em hứa, trời biết, anh biết, em biết, và em sẽ không bao giờ tiết lộ cho bên thứ ba! Em thề! Em muốn biết quá!"
Lại Ân bên cạnh chỉ vào chính mình với vẻ kinh ngạc, "Vậy tôi là cái gì?"
Mập Mạp nói dứt khoát: "Miệng lưỡi của anh rất nghiêm ngặt, anh lại quá thông minh, thông minh đến chẳng giống người."
Lại Ân: "..."
Tuy nhiên, không cưỡng lại được cái tay gia hỏa mặt dày này, Trần Phong quyết định rò rỉ chút ‘thiên cơ’, "Ban nhạc Cứu Thế quả thực sẽ nổi tiếng và tất cả chúng ta đều được người đời biết đến."
Mập Mạp siết chặt một quả đấm, “Yeah!"
Kể từ sớm mai anh ta sẽ bắt đầu chôn những chiếc hộp, người ta có thể thấy tìm được nhiều thứ đồ cổ sau khi anh ta chết.
Nghe những gì Trần Phong nói, anh ta vô cùng hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận