Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1275: Sách Lịch Sử

Trong mấy tháng ngắn ngủi này, số lượng phôi thai cùng lúc vào cung sinh học mô phỏng đã lên tới một tỷ.
Đương nhiên, bởi vì mất đi cánh tay phải Chu Đông Lai, khối lượng công việc của Tần Quang đã tăng lên rất nhiều.
Chỉ trong mấy tháng, ông ấy đã già đi trông thấy.
Vào ngày này, sau khi kết thúc một ngày bận rộn, Tần Quang một mình trở về phòng, ở trên giường nghỉ ngơi hồi lâu rồi mới đi rửa mặt.
Ông nhìn gương mặt già nua và mái tóc bạc của mình trong gương một lúc lâu.
Ông lại quay đầu nhìn về tấm ảnh cỡ lớn đang treo giữa phòng khách phía sau lưng, ánh mắt mờ mịt, tầm mắt dần mờ đi.
Trong ảnh, ông đứng cạnh một số lão đầu lão thái (ông lão bà lão) trong quân phục hoặc com-lê.
Trên khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ, là niềm vui và sự phấn khởi từ tận đáy lòng.
Lơ lửng phía sau đoàn người, chính là hằng tinh Voyager.
Dưới chân đoàn người, chính là bục diễn thuyết cao nhất của trạm không gian vũ trụ chỉ huy hành chính của tinh hệ Voyager.
Khi đó, ông vừa lãnh đạo nhân loại trong tinh hệ Voyager giành được chiến thắng trong cuộc chiến với người Ngư Tinh với tư cách là tổng chỉ huy.
Ông của năm đó mới chỉ 46 tuổi, đang ở tuổi thanh xuân, cường tráng khỏe mạnh.
Ông của năm ấy không có sao nào trên vai, nhưng lại 'phong mang tất lộ' (tài năng bộc lộ), sắc sảo và nhạy bén.
Tần Quang mơ hồ nhớ tới suy nghĩ của mình khi đó.
"Cuối cùng mình cũng đã chứng minh được bản thân, mình chắc chắn sẽ bước đến sân khấu cao nhất của toàn văn minh, mình sẽ chứng minh chính mình, mình sẽ cống hiến cả cuộc đời này cho cuộc đấu tranh vĩ đại của nền văn minh nhân loại, không oán không hối."
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, đảo mắt đã trôi qua 200 năm.
Mái tóc ngắn đen nhánh đầy sức sống đã biến thành mái đầu bạc ngắn dài lộn xộn, ngay cả lông mày cũng đã bạc phơ.
Khuôn mặt vuông vức điển trai căng tràn nay đã hằn lên những vết chân chim sâu như rãnh, quầng mắt trũng sâu và phủ vô số vết đồi mồi của tuổi già.
Tần Quang hít sâu một hơi, ngồi phịch xuống sô pha.
Ông thầm nghĩ, mình đã hoàn thành lời hứa của chính mình, cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp cao cả nhất - giải phóng nhân loại - mà không hề xao nhãng, không oán không hận.
Nhưng làm bạn ngàn tỷ dặm thì vẫn đến lúc phải cáo biệt, mình già rồi.
Không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa, thậm chí cũng không chắc liệu mình có thể trụ vững cho đến ngày hạm đội đến được trung tâm Ngân Hà hay không.
Có khi, tình huống lúc đó lại là đại chiến sắp diễn ra, nhưng 'đại nạn' của bản thân lại tới trước cũng nên.
Tần Quang mơ mơ màng màng, dần dần nhắm mắt lại.
Ông đã mệt mỏi đến mức thiếp đi, đến mức không hoàn thành nhiệm vụ mà bản thân đặt ra, chưa kịp kiểm tra lại bảng phân công nhân viên trước khi đi ngủ.
Thời gian chính là vũ khí sắc bén nhất trong vũ trụ, nhân loại dù có cường hãn cỡ nào thì cũng chỉ có thể từ từ già đi và tiến dần tới cái chết dưới sự sắc bén của lưỡi kiếm thời gian, hoặc chỉ có thể trốn trong cabin đông lạnh và biến mình từ một nhân loại thành "vật thể", từ bỏ cuộc sống trong một thời gian ngắn để cầu xin sự nhân từ của thời gian.
Nửa đêm, Tần Quang từ trong mơ tỉnh lại.
Lúc này ông đã được trợ thủ trí năng chuyển lên giường, nhưng ông vẫn còn nhớ tình huống trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Cái thằng oắt Đông Lai kia, mình cũng già đến mức hồ đồ thế này rồi, mà vẫn muốn trông cậy vào mình. Cái gì mà rượu càng già càng thơm chứ hả, đúng là đánh rắm."
Tần Quang lẩm bẩm trách móc vài câu, nhưng trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến "kinh nghiệm lịch sử" mà Chu Đông Lai đã nhiều lần nhấn mạnh.
Quỷ xui thần khiến thế nào mà Tần Quang lại ra một quyết định, tìm đọc những cuốn sách cổ mà Chu Đông Lai đã đọc trong thời gian anh giả vờ bị đông lạnh.
"Toàn Bộ Lịch Sử Trung Quốc Cận Đại - Sự Quật Khởi Từ Thuở Bé Nhỏ (1840 ~ 2049)".
Khi Tần Quang nhìn thấy tên sách, đầu tiên, ông khá sửng sốt, sau đó có chút dở khóc dở cười.
Kể từ khi tốt nghiệp học viện quân sự năm đó, ông rất ít khi đọc sách lịch sử.
Cho dù là nghiên cứu, quan điểm của ông thường chỉ giới hạn trong 600 năm lịch sử chiến tranh.
Điều mà Tần Quang học được nhiều nhất chính là về các vấn đề thời sự mang tính chính trị đương thời, là lịch sử nền văn minh mới sau khi Chính phủ Trái Đất được thành lập.
Ông không hứng thú lắm với lịch sử cũ.
Trong những năm ông sinh ra, xu hướng phổ biến nhất trong tinh hệ Voyager, nơi sinh ra rất nhiều nhà du hành tinh không, chính là ủng hộ tự do, là niềm tự hào khi đặt bước chân vài 'tinh thần đại hải' (biển lớn của những ngôi sao), thứ giá trị theo đuổi cao nhất chính là cải thiện hiệu suất chuyển giao thương mại và năng lực thám hiểu của đế chế.
Các nhà tư tưởng của nhân loại vào thời điểm đó thường tin rằng, nếu nhân loại đã biết rõ rằng thân phận của kẻ thù là một nền văn minh ngoài hành tinh, thì nhân loại nên tập trung nhiều hơn vào việc là thế nào để đối phó với kẻ thù, thành ra, lịch sử cũ với những mâu thuẫn về sự khác biệt chủng tộc màu da và các hệ thống xã hội đã không còn quá quan trọng nữa.
Dưới ảnh hưởng của xu hướng tư tưởng chủ lực này, những gì xảy ra từ năm 1840 đến năm 2049 chính là những thứ thuộc về lịch sử cũ và không quá quan trọng.
Dù sao thì, nền tảng công nghệ của thời đại cũng đã khác biệt hoàn toàn, một số quan niệm thế tục và chủng tộc trong quá khứ cũng đã sớm lỗi thời.
Tần Quang do dự vài giây, suýt chút nữa thì bỏ cuộc, nhưng vì tò mò quá trình thay đổi tư tưởng của Chu Đông Lai, nên vị lão đầu này nghĩ rằng, uầy, xem chút cũng không sao.
"Gia tốc gấp 10 lần, tiến lên."
Ông không bao giờ ngờ tới, một lần xem thử lại kéo dài đến 7 ngày, hơn nữa, việc này gần như chiếm toàn bộ thời gian rảnh rỗi của ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận