Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 474: Mất Phương Hướng

Trần Phong quay mặt sang chỗ khác, đi đến bên cạnh hồ nước bên kia.
Đêm đầu hè không tính là lạnh.
Hôm nay là ngày ba mươi âm lịch, trên bầu trời không có trăng sao, tối tăm xám xịt, thậm chí còn không thấy được áng mây trôi.
Mặt hồ chỉ phản chiếu một cái bóng đèn sáng yếu ớt.
Trần Phong thả lỏng hai tay, dựa người vào lan can bên hồ, ngơ ngác nhìn bóng người trong hồ.
"Anh vẫn luôn có tâm sự, tâm sự của anh không đơn giản chỉ là một cơn ác mộng."
Chung Lôi bên cạnh khẽ nói.
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy, bị cô nhìn thấu rồi."
"Tại sao lại không nói ra được? Anh nên đặt một chút lòng tin vào bọn tôi, bọn tôi có thể san sẻ với anh mà."
Chung Lôi lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Trần Phong do dự hồi lâu.
Đã có một nháy mắt, suýt chút nữa hắn đã nói thành lời.
Nếu như lúc này, người hỏi hắn điều này không phải Chung Lôi, mà là Lại n, có lẽ hắn sẽ nói ngay lập tức.
Tình cảm của Chung Lôi đối với hắn càng lúc càng sâu sắc, thậm chí còn vì hắn mà viết một bản “Giấc Mộng Virgo” thăng hoa, nhưng càng như vậy, Trần Phong lại càng thấy gian nan.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô gái tóc dài trẻ tuổi trước mặt, giơ tay nhấc chân đều lộ ra hương vị khuynh quốc khuynh thành, hắn lại chợt nhớ đến tiếng khóc nức nở của mình trong hôn lễ lúc về già ở tuyến thời gian vừa rồi.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu được tâm trạng của mình lúc đó.
Mình đã nợ cô ấy quá nhiều.
Mình đã nói dối cô ấy cả đời.
Cô ấy càng nỗ lực chăm chỉ, càng làm được tốt hơn, mình càng không thể thoát khỏi cảm giác áy náy tội lỗi.
Muốn trở thành một kẻ lừa đời lấy tiếng, lừa gạt tình cảm cả đời, thì cần phải nói dối cả đời, điều này nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại rất khó.
Thậm chí Trần Phong còn nghĩ rằng, có lẽ chỉ khi trở thành một chính trị gia thực sự, hắn mới có thể quen với cuộc sống bị đóng khung bởi những lời nói dối.
Thậm chí hắn còn muốn mắng mình là một kẻ đần độn.
Dù gì thì cũng đã làm những chuyện vô sỉ như thế rồi, tại sao lại không thể thẳng thắn đối mặt với thực tế, buông bỏ những giá trị đạo đức vô vị kia, làm một lừa đảo chân chính.
Dù sao thì coi như không có mình, cô ấy cũng sẽ cô độc cả quãng đời còn lại mà, chẳng phải sao?
Chí ít thì mình cũng đã dùng lời nói dối để cho cô ấy một ảo mộng ngọt ngào, chẳng phải sao?
Ông nội đã dạy cho mình chân lý, phải đối xử tốt với người từng đối xử tốt với mình.
Nếu mình tiếp tục nói dối, thì có tính là đang đối xử tốt với cô ấy không?
Đúng không?
Nhưng chẳng phải nếu nói ra sự thật thì sẽ tốt hơn sao?
Trần Phong mất phương hướng.
Chung Lôi cũng không biết Trần Phong đang nghĩ gì, cô chỉ nhạy cảm phát hiện ra nội tâm của Trần Phong đang thả lỏng.
Cô nàng quyết định tiến thêm một bước.
Chung Lôi đột nhiên nắm lấy bàn tay đang giữ lan can của Trần Phong: "Nói đi, mặc kệ như thế nào, từ nay về sau thử cởi bỏ một chút gánh nặng, có được không?"
Cảm nhận được nhiệt độ và xúc cảm tinh tế từ lòng bàn tay, toàn thân Trần Phong chấn động.
Một ý nghĩ khủng khiếp nảy lên trong đầu hắn.
Mình có nên tin cô ấy một lần?
Hơi tiết lộ một chút?
Thử một chút xem?
Chung Lôi không phải là một người bình thường, có lẽ mình nên tin tưởng vào năng lực và tiềm lực của cô ấy hơn, cũng nên tin vào khát vọng và sự chấp nhất của cô ấy?
Trần Phong bắt đầu tự hỏi, nếu không bị trói buộc bởi tình yêu sai lầm với mình, liệu cô ấy sẽ làm mọi thứ tốt hơn hay không?
Cô ấy không cần phải chờ đợi cả đời chỉ vì một lời nói dối, mình cũng có thể an tâm lừa dối hầu hết mọi người trên thế giới này.
Một khi ý tưởng này nảy ra trong đầu hắn, nó lập tức vượt quá tầm kiểm soát.
Mọi thứ luôn có thể thay đổi, ở từng giai đoạn khác nhau thì nên áp dụng các sách lược khác nhau.
Trần Phong vốn có thể an tâm thoải mái tiếp tục lừa dối Chung Lôi.
Nhưng khi càng ngày Chung Lôi lún vào càng sâu, mặc dù tài năng của cô nàng vẫn còn, nhưng tính cách của cô nàng sẽ thay đổi rất lớn.
Cô nàng ngày càng trở nên chu đáo hơn, hơn nữa, còn biết cách áp dụng khứu giác âm nhạc nhạy bén của mình lên người Trần Phong.
Khi trạng thái của Trần Phong phát sinh biến hóa, cô nàng có thể ngay lập tức phát hiện ra, rồi vô thức hành động theo tiềm thức.
Theo nhìn nhận của Trần Phong, cô nàng sẽ dần dần chìm sâu, đặt quá nhiều sự quan tâm lên người hắn.
Và cuối cùng, tư duy suy nghĩ của cô nàng sẽ bước vào con đường sai lầm.
Trần Phong thầm nghĩ, lẽ ra mình nên sớm tỉnh ngộ, từ lúc cô nàng liên tục bộc phát tài năng, thậm chí, phải trước khi cô nàng viết "Giấc Mộng Virgo", hắn nên đối mặt với hiện thực.
Trình độ tích lũy của cô nàng đáng lý ra sẽ hoàn toàn bùng nổ, nhưng lại bị thứ tình yêu giả dối này ràng buộc nên mới đi tong.
Mình thế mà lại trở thành gông cùm ràng buộc cô nàng.
Mình nên buông tay.
Hắn hít một hơi thật sâu và nói: "Cô chờ một chút, tôi cần sắp xếp lại nó một chút."
Hắn sắp xếp câu từ.
Kỳ thực, chuyện này hắn vốn lưu lại trong cẩm nang, chờ sau khi "đi" xong mới làm.
Nếu ngộ nhỡ phát hiện chuyện này là sai lầm, hắn có thể quay lại và sửa lỗi.
Nhưng trực giác và cảm xúc hiện tại đều đang mách bảo với hắn rằng, đừng cố sống như một tên đạo tặc đầu cơ trục lợi vô liêm sỉ nữa, hãy sống có trách nhiệm hơn, tự mình chịu trách nhiệm, tự mình chịu thua.
Đừng bắt cóc Chung Lôi nữa, ngay bây giờ, ngay lập tức, hãy trả lại sự tự do chân chính cho cô ấy, đem quyền lựa chọn giao cho cô ấy.
Giống như việc cô ấy tin tưởng bản thân vô điều kiện vậy, chính mình cũng nên tin tưởng cô ấy vô điều kiện một lần, tin rằng cô ấy vẫn có thể làm được.
Cũng giống như Đường Thiên Tâm từng nói, tôi tin tưởng vào những chiến hữu của mình.
Trong một số việc, để lại đường lùi chính là một hành động thiếu tự tin.
Muốn thắng, thì phải thắng triệt để!
Hãy làm tốt tất cả những gì có thể làm, đánh cược một lần thật lớn, đặt cược rằng sau khi giải phóng, Chung Lôi có thể bùng phát một hào quang lóa mắt hơn.
"Chung Lôi."
"Ừm."
"Cô đã bao giờ tự hỏi tại sao tôi lại yêu cầu cô nhất định phải lấy cảm hứng từ CD vàng để sáng tác thành một ca khúc mới chưa?"
Chung Lôi: "Tôi biết mà, chẳng phải anh đã nói qua rồi sao, anh muốn để lại nhiều thứ hơn cho thế giới này. Bài hát này có thể thay đổi thời đại, có thể khiến những người ưu tú trở nên ưu tú hơn. Tôi chưa bao giờ thấy một khát vọng vĩ đại hơn thế bao giờ."
Trần Phong gật đầu: "Ừm. Đây cũng là giấc mộng của cô sao?"
Chung Lôi lại nói: "Đúng vậy. Tôi rất cảm kích anh vì anh đã cho tôi cơ hội, cho tôi nguồn linh cảm này. Anh biết đó, tôi vẫn luôn muốn lưu giữ một số tác phẩm có giá trị hơn, và đây chính là cơ hội tốt nhất cho tôi. Nếu như không phải anh nảy ra ý tưởng này, lại còn tìm Lại n đến giúp đỡ chúng ta, thì tôi không thể nào làm được.
Tôi dần nhận ra rằng, có lẽ giá trị sáng tác cả một đời cộng lại của tôi cũng không thể bằng giá trị của bài hát này. Vừa nghĩ đến việc, rằng sau một nghìn năm nữa, tên tuổi của tôi vẫn sẽ được mọi người nhớ đến và ngợi ca nhờ bài hát này, tôi hưng phấn đến mức run run luôn ấy."
Nhìn thấy bộ dáng phấn chấn tinh thần, mặt mày hớn hở khi nói của cô nàng, Trần Phong lại nhớ đến những gì mà cô nàng đã từng nói.
"Xinh đẹp thì có ích gì? Dù có đẹp đến mấy thì cũng chỉ là một cái túi da, cũng sẽ có ngày ngực xệ, mặt mũi đầy nếp nhăn. Sống cả một đời, nếu có thể để lại những thứ có giá trị vượt thời gian, thì đó mới là cuộc sống có ý nghĩa chân chính."
Cô nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại như chưa bao giờ thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận