Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 295: Tôi Lại Tới Rồi Đây

Sau khi hoàn thành các bước trên, tài sản cá nhân của Trần Phong chắc chắn sẽ thu nhỏ lại một cách hợp lý, cuối cùng sẽ còn lại khoảng chừng 100 tỷ USD.
Trần Phong sẽ lấy Mạnh Hiểu Chu làm cốt lõi của khung xương, thành lập lại tập đoàn Tinh Phong, dốc toàn lực chuyển sang lĩnh vực công nghệ cao.
Hắn sẽ trở thành một ông trùm đầu tư tập trung vào lĩnh vực công nghệ cao, điên cuồng tài trợ cho tất cả những nhà khoa học có khát vọng và năng lực, thúc đẩy tiến bộ của khoa học công nghệ.
Hiện tại, hắn cũng là người am hiểu sâu rộng, hơn nữa, trong đầu vẫn còn chứa các phân tích về sự phát triển của khoa học và công nghệ trong thế kỷ 21, mà trong tuyến thời gian trước, những chuyên gia trong viện khoa học lịch sử đã biên soạn, cho nên tất nhiên, hắn sẽ không đầu tư ngẫu nhiên lung tung mà không có mục đích.
Hắn tin rằng mỗi một bước đi của hắn đều sẽ rất xinh đẹp.
Đến lúc đó, nếu Lại n cần, Trần Phong chắc chắn vẫn sẽ tài trợ cho anh ta, nhưng ở giai đoạn này, Trần Phong chỉ đưa tiền, chứ không cho Lại n bất cứ lời đề nghị nào, để anh ta tự phát huy năng lực của bản thân.
Trong khoảng 5 năm, cũng tức là trước năm 2040, Trần Phong sẽ đem 100 tỷ USD tăng lên ít nhất là gấp ba lần.
Sau đó, hành động của hắn sẽ phải khiến vô số người bùng nổ, kinh ngạc, trợn tròn mắt một lần nữa.
Lần thứ hai, hắn phát động xung kích đánh vào lĩnh vực hàng không vũ trụ!
Đến lúc đó, bất kể hắn có bao nhiêu tiền, hắn cũng sẽ dốc toàn lực đổ vào nó.
Mục tiêu của hắn vẫn là săn lùng 2 con tàu Voyager, hắn sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu của mình.
Ngoài những kế hoạch lớn trên, Trần Phong còn viết thêm hai nội dung cần phải làm khác.
Thứ nhất, việc quảng bá nội dung "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" rất quan trọng, không thể buông lỏng.
Hắn không theo đuổi thanh danh, mà chỉ hy vọng có thể thuận lợi truyền thừa kế hoạch liên quan đến vắc xin vi khuẩn S.
Thứ hai, hắn còn dự định gia tăng kế hoạch cất giấu "đồ cổ", tăng ngân sách cho u mập mạp, giấu những chiếc rương vào sâu 100m trong lòng đất.
Đừng ngại chi tiền, cứ việc đào sâu hơn, giấu một cách thật bí mật vào.
Sau khi chỉnh lý mạch suy nghĩ xong, Trần Phong cẩn thận khóa sổ ghi chép vào két sắt, lên giường đi ngủ.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã là chạng vạng 7h30 tối.
Hắn bước ra cửa, đi thẳng đến sân bay.
Vẫn như cũ, hắn dự định đến Los Angeles để trải qua ngày 25.
Cũng chẳng có ý đồ gì khác, hắn chỉ muốn nhìn thấy tình trạng hiện tại của Chung Lôi trước khi xuyên qua.
Ngộ nhỡ cô nàng gặp phải vận may lớn, tiến độ viết "Thần Phong" của cô nàng bỗng nhiên tăng nhanh thì sao?
Ngày 25 tháng 4 năm 2020, 2 giờ chiều theo giờ Los Angeles, Trần Phong đến học viện Geogre Mason.
Hắn và Chung Lôi ngây người một chỗ thật lâu.
Nhưng hắn không biết mình nên vui hay nên buồn.
Trong nửa tháng qua, quá trình sáng tác "Thần Phong" của Chung Lôi không đạt được tiến triển nào thêm, thay vào đó, cô nàng đang chăm chỉ chuẩn bị cho việc thu âm album mới mang tên "Bát Trọng m".
Trần Phong không chẳng thể trách móc được gì, còn bị cô nàng kéo vào phòng đàn với tư cách là một tay chơi guitar.
Lesna và hai gã cố vấn khác cũng được cô nàng mời đến, một bass, một trống, tạo thành một ban nhạc tạm thời.
Chung Lôi thì tự mình chơi piano, vừa đàn vừa hát.
Một hồi lâu sau, sau khi luyện "Phong Mang Tất Lộ" đến lần thứ ba, Chung Lôi lau lau cái trán mướt mồ hôi.
Cô nàng nhìn Trần Phong với ánh mắt hết sức không cam lòng: “Chờ tôi triệt để tiêu hóa xong tất cả tám bài hát này, chế tác xong album này, tôi nhất định sẽ nói với Lại n và toàn thế giới rằng, sức sáng tạo của anh trong nghệ thuật là gấp mười lần trong khoa học!"
Nhìn cái bộ dáng vừa ấm ức lại vô cùng tự tin của cô nàng, Trần Phong cười híp mắt.
Hắn đứng dậy.
"A...!"
Mặc kệ Lesna và những người khác vẫn còn ở đó, dưới tiếng thản thốt ngạc nhiên của Chung Lôi, Trần Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Không hiểu sao trước khi rời đi lần này, hắn rất muốn ôm lấy cô nàng, thật dịu dàng.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hắn lại xoa xoa cái ót của Chung Lôi, rồi mới lùi lại về sau một bước, nhanh chóng quay đi.
"Cô đã vất vả nhiều rồi, Chung Lôi."
...
Tối ngày 25 tháng 4 năm 2020.
Trần Phong yên lặng nằm trên chiếc giường êm ái, vẻ mặt bình tĩnh, không ngừng điều chỉnh hô hấp, khống chế cảm xúc.
Có lẽ là do lần này hắn đã chuẩn bị quá nhiều, chờ mong quá nhiều đối với tương lai, nên tâm trạng của hắn có chút hưng phấn thái quá.
Rõ ràng là vì đồng hồ sinh học bị đảo ngược nên đã gần 20 tiếng trôi qua, hắn chưa từng chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc này hắn vẫn tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn, mặt mày tỏa sáng.
May mắn thay, bây giờ hắn đã có kinh nghiệm phong phú hơn lúc trước.
Nếu là tháng trước, chắc chắn hắn sẽ lo lắng liệu có bỏ lỡ lần xuyên qua hàng tháng do mất ngủ hay không, nhưng bây giờ, hắn chẳng chút hoảng hốt tí nào.
Hắn đã quen rồi.
"Tắt đèn."
Lúc nãy nghe bảo khách sạn 5 sao cao cấp có trang bị tính năng điều khiển bằng giọng nói, Phong lại nhớ đến cảm giác có trợ lý AI Vi Vi ở bên cạnh, lúc áo đến thì đưa tay, cơm đến há miệng, cho nên hắn cũng làm bộ cất giọng bảo 'tắt đèn'.
Nhưng chẳng nhận được phản hồi.
"Turn off the light!"
Đèn tắt.
Tương lai!
Anh Hổ!
Lâm đầu to!
u tóc trắng!
Mẹ của con hắn!
Tôi lại tới rồi đây!
...
"Trần Phong, cậu làm gì đấy hả? Nhanh lên!"
Trần Phong còn chưa kịp mở mắt thì đã bị người bên cạnh hung hăng kéo lê bả vai, cơ thể loạng choạng.
Nếu không phải kết cấu cơ giáp có chút quen thuộc trên người hắn đã giúp hắn chống đỡ, hắn thật sự đã ngã chổng vó như chó gặm bùn rồi.
Trần Phong dụi dụi mắt, nhanh chóng thu hồi tầm nhìn: "Anh Hổ?"
"Trần Phong, cậu sợ hãi đến mức đần độn rồi hả? Nhanh lên! Đừng để tụt lại phía sau!"
Đinh Hổ, người đang vì hắn xuất thần mà tức sùi bọt mép, lại tiếp tục túm hắn, giục hắn chạy.
Sau đó tự mình quay đầu chạy về phía trước.
Trần Phong bày ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhanh chóng đuổi theo, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn đông nhìn tây xung quanh, tìm hiểu tình huống hiện tại.
Nơi này không phải là căn cứ Đại Tuyết Sơn quen thuộc, không có thao trường và những công trình kiến trúc quen thuộc, chỉ có những khu rừng rậm rạp và những con đường lầy lội.
Đây là một sơn cốc quanh co giữa hai ngọn núi.
Phóng tầm mắt nhìn lại, hai bên sơn cốc toàn là những cây cao to chót vót.
Cây lớn tươi tốt, cành lá cực kỳ xum xuê.
Nếu không phải thỉnh thoảng nó lại bị thương tổn bởi sự công kích không rõ nguyên nhân, rồi bị gãy đổ hoặc bị cưỡng ép tách làm đôi, rồi lại nhanh chóng mạnh mẽ mọc ra nhánh cây mới, thì nó vẫn giống như một khu rừng rậm nguyên sinh.
Hẳn đây là một chút di tích sinh thái còn sót lại sau chiến tranh.
Lúc này, hắn đang chạy giữa một đội ngũ khoảng một ngàn người, theo đám đông chạy một mạch về phía trước.
Đội ngũ chạy rất nhanh, nhưng bước chân đều nhẹ nhàng nhất có thể, không ai lớn tiếng gây ồn ào. Ngay cả vừa rồi khi Đinh Hổ giáo huấn hắn, mặc dù ngữ điệu rất mạnh mẽ, nhưng thanh âm vẫn cố tình đè thật thấp.
Không một ai chấu đầu ghé tai thì thào, mọi người đều vội vã và vô cùng khẩn trương.
Trong không khí lúc này chỉ có tiếng lách cách khẽ khàng của những mũi chân giẫm lên vũng bùn và tiếng hít thở nặng nhọc.
Trần Phong không thể biết rõ tình huống hiện tại là gì.
Đám người bọn họ từ đâu đến đây, bọn họ sẽ đi đâu?
Dù sao thì tình huống khi vừa tới lúc này cũng quá khác xa so với những lần trước.
Đây không phải mở đầu của một tân binh, hắn vẫn chưa thích ứng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận