Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1220: Kế Thừa Truyền Thống Tốt Đẹp

Khát khao tri thức của con người không bao giờ có điểm kết thúc.
Mặc dù các phương tiện phi hành của nhân loại đã đạt được tốc độ bay siêu khúc dẫn với vận tốc gấp 500 lần vận tốc ánh sáng,
Nhưng nhân loại vẫn muốn biết điều gì sẽ xảy ra khi cơ thể nhân loại bay trong vũ trụ ba chiều ban đầu bằng phương thức dịch chuyển vật lý thuần túy mà không có sự bảo vệ của lớp bong bóng khúc dẫn.
Ví dụ như, liệu nhân loại có trở thành ánh sáng, hay năng lượng thuần túy hay không?
Khi nào thì biến thành "ánh sáng"?
Và đó là loại "ánh sáng" nào?
Ngoài ra, theo định lý năng lượng thực, nhân loại đã chứng minh được rằng không gian là vĩnh cửu, thời gian là không đổi, bay với tốc độ ánh sáng không làm thời gian chậm lại hoặc dừng lại, vậy tại sao ở thời cổ đại, đã có một khoảng thời gian rất rất dài, các nhà tiên phong khoa học cổ đại với tầm nhìn tiên tiến và trí tuệ tuyệt vời kia lại tin chắc rằng tốc độ của vật chất đạt tới tốc độ ánh sáng, hay là khi nó đến gần một lỗ đen, tốc độ dòng chảy của thời gian sẽ thay đổi?
Không ai dám đánh giá thấp trí tuệ của người xưa, nhưng tại sao người xưa với sự cơ trí và thông thái ấy lại có những sai lầm rành rành như vậy, bản thân chuyện này trở thành một đề tài nghiên cứu vô cùng ý nghĩa.
Các học giả đã đưa ra vô số suy đoán về điều này, và chưa bao giờ ngừng khám phá.
Ý nghĩa của việc du hành trên tinh cầu thi hài, ngoài việc trợ giúp Trần Phong hồi sinh, còn là một thí nghiệm khoa học siêu lớn.
Trước khi thực hiện kế hoạch này, các học giả đã thực hiện nhiều thí nghiệm mô phỏng, đem các sinh vật khác nhau chất lên các phương tiện không có tầng bảo vệ, sau đó tăng tốc chúng lên vận tốc tiệm cận với tốc độ ánh sáng.
Các thí nghiệm trên động vật đã chỉ ra rằng trong một trạng thái gia tốc tương đối ổn định, miễn là vẫn đáp ứng các điều kiện cơ bản để tồn tại của sinh vật như không khí, áp suất và nước, thì động vật thí nghiệm vẫn sống sót khi tốc độ bay gần bằng vận tốc ánh sáng.
Các thí nghiệm trên cơ thể nhân loại cũng đã được thực hiện rất nhiều lần, cũng đã được rút ra những kết luận tương tự.
Và, còn có một kết luận khác.
Tốc độ bay vật lý không thực sự đạt được vận tốc ánh sáng.
Khi tốc độ ánh sáng tiếp cận vô hạn, cơ thể của "người mì sợi" và "động vật mì sợi" sẽ bị kéo dài đến độ dài gần như vô hạn, các tín hiệu thần kinh không thể truyền đến các cơ quan từ não bộ.
Lúc này, nội tạng động vật sẽ lầm tưởng là chúng đã mất não, bắt đầu “tự hủy hoại”, rơi vào trạng thái choáng, cấp tốc tử vong.
Đơn cử một ví dụ mê tín hơn, có thể hiểu giống như trong truyền thuyết thần thoại cổ xưa, người ta tin rằng linh hồn của một người không thể tách rời khỏi thể xác quá lâu, nếu không, thể xác sẽ chết.
Còn về những thay đổi của cơ thể nhân loại khi triệt để đạt đến vận tốc ánh sáng, mặc dù đã được thử nghiệm nhiều lần nhưng các học giả hiện nay vẫn chưa thể đưa ra kết luận chuẩn xác.
Trong quá khứ, các phương tiện bay, động vật thí nghiệm và tình nguyện viên đã bị kéo giãn quá lâu, hoàn toàn tan rã, trong khi họ vẫn còn một quãng đường dài nữa mới có thể đạt đến tốc độ ánh sáng, điều này rất giống với quá trình phản ứng xảy ra khi vật chất ở trong đường chân trời của một lỗ đen.
Trong thí nghiệm siêu lớn này, có hai phương diện cân nhắc, cho phép viện nghiên cứu di truyền nguyên thủy gắn vào mặt sau của tinh cầu thi hài của người Ngư Tinh.
Thứ nhất, các ký hiệu biểu tượng về ký ức xếp chồng lên nhau của Trần Phong không thể duy trì lâu dài trong vũ trụ ở trạng thái năng lượng, chúng cần được khắc trên vật mang giống như việc chép dữ liệu vào đĩa CD, mà tinh cầu thi hài do cơ thể của người Ngư Tinh lại chính là chiếc "đĩa CD" tốt nhất.
Thứ hai, người Ngư Tinh lúc còn sống có thể phóng ra các sóng bức xạ kỳ lạ ra thế giới bên ngoài, các sóng bức xạ này đan xen lẫn nhau, tạo thành mạng lưới, cho phép người Ngư Tinh di chuyển với tốc độ ánh sáng ổn định mà không cần phun chất môi giới. Không giống như bong bóng khúc dẫn, mạng lưới bức xạ không cắt đứt liên kết giữa vật chất và thế giới bên ngoài, mà chỉ khiến cơ thể của người Ngư Tinh biến hóa, trạng thái năng lượng và vật chất được dao động và chuyển đổi ở tần số rất cao, mô phỏng thành ánh sáng với tính chất đối ngẫu sóng-hạt.
Sau nhiều thập kỷ thử nghiệm rộng rãi, các nhà khoa học đã phát hiện ra rằng, cho dù người Ngư Tinh đã chết rồi, thì khả năng này vẫn được bảo tồn.
Khi tốc độ tiếp tục tăng lên, không ngừng tiệm cận với tốc độ ánh sáng, thì chỉ cần có đầy đủ năng lượng cung cấp, thì dưới sự kích thích của hiệu ứng kéo giãn không gian, các hạt cơ bản tạo nên bộ phận chính của tinh cầu thi hài sẽ tự mình phóng ra sóng bức xạ, thể hiện ra tính dao động của đối ngẫu sóng-hạt.
Các hạt cơ bản mức năng lượng thực có đặc tính dao động này sẽ va chạm với các hạt năng lượng thực được tạo ra từ "hư không" trong vũ trụ.
Hai bên tham gia vụ va chạm sẽ triệt tiêu lẫn nhau, đồng thời, giải phóng năng lượng ánh sáng và nhiệt năng ra bên ngoài.
Đồng thời, dưới tác động của sóng bức xạ, năng lượng được rót vào phía sau sẽ được chuyển hóa thành bản sao của các hạt năng lượng thực ban đầu trên tinh cầu thi hài.
Miễn là nguồn cung cấp năng lượng phía sau không bị gián đoạn, khối lượng của tinh cầu thi hài sẽ không bị giảm đi do sự giải phóng ánh sáng và nhiệt, mà sẽ luôn giữ ở trạng thái không đổi.
Kho năng lượng của viện nghiên cứu dự trữ tổng số pin tiêu diệt vật chất âm và dương siêu khủng khiếp, còn có cả pin sinh học biến đổi nhanh, đồng thời, còn được trang bị các bộ thu năng lượng tối cực mạnh.
Theo tiêu chuẩn thiết kế, khi bộ thu không hoạt động, năng lượng dự trữ của viện nghiên cứu vẫn đủ để duy trì 5000 năm với tốc độ ánh sáng.
Sau khi bộ thu được bật, nó thậm chí có thể tiếp tục hoạt động hơn 10000 năm.
Điều này khiến tinh cầu thi hài vừa vặn trở thành nơi trú ẩn tốt nhất cho các phương tiện bay của nhân loại khi đạt tốc độ ánh sáng chân thực.
Mặc dù việc hồi sinh theo cách này chỉ là quyết định tạm thời của Trần Phong, nhưng thời gian chuẩn bị 7 năm vẫn cho phép nhân loại thực hiện rất nhiều kế hoạch, an bài mọi thứ một cách kín đáo cẩn thận xung quanh hạng mục lớn này.
Đế chế Thần Phong ngày nay đã kế thừa truyền thống tốt đẹp của chính Trần Phong, không đánh trận khi chưa chuẩn bị, chỉ cần thời gian và điều kiện bên ngoài cho phép, mọi thứ đều phải tỉ mỉ chi tiết, cặn kẽ tường tận, tuyệt đối không để lại sơ hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận