Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 694: Sai Lầm Khác

Cách nhìn của vị học giả rất bi quan.
Trần Phong, người đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tượng ngày tận thế, không phản bác lại.
Trước hết, ngày tận thế mà học giả này giả định không thực sự tồn tại.
Theo mô tả của ông, đây đầu tiên là một sự diệt vong không thể cưỡng lại được.
Nhưng những sự thật mà Trần Phong nhìn thấy trong tương lai đã chứng minh rằng khi công nghệ phát triển đầy đủ, mọi người đều có thể sống mà không phải lo lắng, có thể học cao hơn, và mọi người không cần phải săn bắt lẫn nhau để có đủ điều kiện vật chất, miễn là có đủ thời gian, để hoàn thành việc xây dựng tâm lý, ngay cả khi phải đối mặt với ngày tận thế không thể cưỡng lại và có thể biết trước về thời gian, nhân loại vẫn sẽ nhắm mắt nếm thử, hay còn gọi là chưa đến Hoàng Hà chưa cam lòng.
Ngoài ra, nhà kinh tế học đến từ Đại học Oxford này cũng mắc một sai lầm khác.
Các địa điểm thử nghiệm và địa điểm khảo sát bảng câu hỏi của ông chỉ giới hạn ở Châu Âu và Bắc Mỹ, phần lớn những người được khảo sát là người bản ngữ nói tiếng Anh.
Học giả này đã bỏ qua dân số Trung Quốc, chiếm 1/5 dân số toàn cầu.
Vì vậy, thí nghiệm xã hội quy mô lớn của ông, dường như có ý nghĩa tham khảo lớn, nhưng thực ra chỉ là bất công.
Trực giác của Trần Phong tin rằng nếu hỏi cùng một câu với một người bản xứ Trung Quốc, bọn họ có thể nhận được một câu trả lời hoàn toàn khác.
Sự phát triển tam quan của một người có liên quan nhiều đến môi trường và nền giáo dục mà anh ta đã tiếp nhận từ khi còn nhỏ, hệt như ngôn ngữ mẹ đẻ của anh ta.
Tư duy của con người cần dựa trên phương diện ngôn ngữ.
Nguyên tắc và triết lý trong tâm trí mọi người không phải là những khái niệm trống rỗng, mà còn phải là những lý thuyết tự tổng kết dựa trên các cấu trúc ngôn ngữ khác nhau.
Những lý thuyết này tạo thành quy tắc ứng xử của một người và sẽ xác định hướng mà anh ta suy nghĩ và đưa ra quyết định khi đối mặt với mỗi lựa chọn.
Khi đối mặt với cùng một vấn đề, những người dùng các ngôn ngữ mẹ đẻ khác nhau có thể dễ dàng thể hiện phong cách đối phó hoàn toàn khác nhau.
Các ngữ hệ tiếng Trung và các ngôn ngữ khác cho thấy sự khác biệt lớn trong nhiều khía cạnh như cách phát âm, mẫu văn bản, cách diễn đạt câu, cấu trúc logic và biểu hiện cảm xúc.
Tiếng Trung là một ngôn ngữ nhanh, thiên về cách diễn đạt chính xác và cụ thể.
Tiếng Anh là một ngôn ngữ chậm có xu hướng mở rộng các ẩn dụ và tương đối trừu tượng.
Người nói tiếng Trung có xu hướng chỉ tập trung vào hiện tại, điều này có vẻ thực tế.
Những người nói tiếng Anh bản ngữ có xu hướng tập trung vào tương lai, kiến thức đủ rộng, những người nói tiếng Anh bản ngữ với tình cảm cao có nhiều khả năng tập trung vào tương lai. Vì vậy, khi đối mặt với “vấn đề ngày tận thế”, biểu hiện của các học giả ở Âu Mỹ đã không khiến người ta thất vọng.
Thật không may, hầu hết mọi người trên thế giới vẫn là những người bình thường với kiến thức tương đối hạn hẹp.
Vì vậy, những người nói tiếng Anh bản ngữ bình thường rất dễ chìm đắm trong nỗi sợ hãi sau khi củng cố trừu tượng, không có thời gian để tự hỏi ý thức trách nhiệm.
Theo tính toán của Trần Phong, những người nói tiếng Trung bản ngữ bình thường sẽ thể hiện sự khác biệt lớn so với những người nói tiếng Anh bản ngữ bình thường.
Không phải là tỷ lệ người nói tiếng Trung bản ngữ có thể bị đảo ngược, nhưng tỷ lệ những người tập trung vào tương lai và hiện tại sẽ cao hơn nhiều.
Bởi vì người Trung Quốc nghĩ về các vấn đề một cách nhanh chóng.
Khi trình độ kiến thức tổng thể của một người hạn hẹp và hiểu biết về bản chất của thế giới không quá sâu sắc và rộng rãi, cấu trúc nhanh của tiếng Trung có thể khiến người ta dễ dàng nghĩ về tương lai.
Cấu trúc chậm của tiếng Anh khiến tâm trí của mọi người phải tập trung hơn vào việc thu thập thông tin mà họ cần thu thập hiện tại. Ra quyết định chậm là vấn đề cần được giải quyết ở hiện tại, ví như việc trả nợ thẻ tín dụng…
Nhưng ở một mức độ khác, Trần Phong, thông qua quan sát của mình về tương lai, tin rằng các học giả hàng đầu, cho dù họ là người gốc Hoa hay người nói tiếng Anh, thực sự có thể nhìn về tương lai dựa trên hiện tại.
Khi người thuộc hai ngôn ngữ đã đạt đến đỉnh cao trong các lĩnh vực học thuật tương ứng, họ chẳng khác gì nhau cả.
Kiến thức của những người này đủ hoàn hảo, thế giới quan đủ rộng để thoát khỏi những giới hạn của họ.
Lúc này, ảnh hưởng của cấu trúc ngôn ngữ mẹ đẻ đến tình cảm của con người sẽ giảm xuống mức thấp nhất.
Trên thực tế, có một nghịch lý logic mới ẩn chứa ở đây.
Những người có nhiều kiến thức hơn có đạo đức hơn?
Nhưng thực tế không phải vậy.
Kiến thức không tu dưỡng được đạo đức.
Đạo đức bắt nguồn từ sự giáo dục mà con người nhận được từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành và tự học khi trưởng thành.
Sự phong phú của tri thức không hoàn toàn thể hiện đạo đức cao đẹp.
Nó chỉ có nghĩa là những người có đạo đức cao cả sẽ có thêm một số tinh thần trách nhiệm làm động lực khi học tập kiến thức, những người này sẽ có mức độ tập trung cao hơn và ham muốn kiến thức mới cao hơn.
Vì vậy, tỷ lệ các học giả hàng đầu có tiêu chuẩn đạo đức cao là tương đối cao.
Nhưng điều đó không có nghĩa là không có sự tranh giành giữa các học giả và những trường hợp thiểu số vẫn tồn tại.
Tuy trong lòng Trần Phong nghĩ như vậy, có chút không phục nhưng lại không đứng lên phản bác đối phương ngay tại chỗ.
Khi hội nghị kết thúc, hắn chủ động nói chuyện với vị giáo sư Oxford.
Hắn nói ra những nghi vấn trong lòng của mình và mời đối phương trở về Trung Quốc cùng hắn. Hắn cũng tiến hành loại thí nghiệm xã hội này trên những người dùng tiếng Trung là ngôn ngữ mẹ đẻ.
Giáo sư Oxford vốn đã từ bỏ ý định này, nhưng ông không thể bác bỏ nghi ngờ của Trần Phong, chỉ có thể nói rằng kinh phí có hạn.
"Đừng lo lắng về kinh phí, tôi sẽ lo. Chúng ta bỏ qua thí nghiệm xã hội của mô hình thị trấn nhỏ và tập trung vào các cuộc điều tra bảng câu hỏi, cố gắng đưa ra kết luận trong vòng một tuần."
Giáo sư Oxford nheo mắt, "Anh Trần, anh có chắc là không phải vì làm đẹp cho quê hương chứ?"
Trần Phong lắc đầu, "Đó là lý do tại sao tôi mời ông đến thay vì tôi đích thân làm. Ông sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về kết quả thống kê cuối cùng. Tôi sẽ chỉ xem và không bao giờ can thiệp. Điều này sẽ thuyết phục hơn."
"Được."
Trần Phong đảo mắt và quyết định ‘chăm sóc’ trường cũ của mình.
"Hợp tác với Đại học Giang Nam ở Hán Châu, được chứ?"
"Không thành vấn đề. Team của tôi vẫn chưa giải tán. Khi nào thì bắt đầu?"
Trần Phong chớp mắt, "Bây giờ."
Một số người bình thường xem nó là chuyện rất lớn, nhưng với Trần Phong hiện tại, thật ra chỉ là nói vài ba câu.
. . .
9 ngày sau.
Số lượng bảng câu hỏi cơ bản ở Trung Quốc lên tới 1 triệu, điều này rất có ý nghĩa để tham khảo.
Nhìn thấy kết quả trước mắt, giáo sư Oxford chết lặng.
Trần Phong rất nhẹ nhõm và thở phào vì xúc động.
Không có khoảng cách nào nếu không so sánh.
Mặc dù đại đa số người nói tiếng Trung bản ngữ không thể hiện rõ xu hướng đối mặt với khủng hoảng sau 100 hoặc 1000 năm, nhưng về cơ bản họ đồng ý làm việc chăm chỉ, học tập chăm chỉ và cố gắng nhận ra giá trị bản thân nhiều hơn.
Chỉ có chưa tới 30% số người này cho thấy rằng điều đó hiển nhiên không liên quan đến bản thân họ.
Đối với cuộc khủng hoảng sau 10 năm, kết quả hoạt động của bộ phận người Trung Quốc đã không gây thất vọng, hầu như không có người Trung Quốc nào thể hiện xu hướng bạo lực rõ ràng khi đối mặt với kết cục không thể cưỡng lại này.
Trên thực tế, vẫn có một số, nhưng xu hướng bạo lực này thiên về “kẻ thù” không rõ ở tình huống cuối cùng.
Nếu đã thực sự không thể cưỡng lại được, hầu hết mọi người đều có xu hướng ở lại với gia đình vào giây phút cuối cùng.
Giáo sư Oxford rất không hài lòng với kết quả của cuộc khảo sát và tức giận buộc tội: "Người Trung Quốc quá đạo đức giả!"
Trần Phong không phủ nhận, "Điều này cũng có thể là đạo đức giả. Nhưng nếu 70% người dân trong một nền văn minh khổng lồ sẵn sàng trở nên ‘đạo đức giả’ và dành cả đời để 'đạo đức giả', nó đã trở thành một mức độ chân thành, phải không? Đạo đức giả của các nhà kinh doanh là để đạt được nhiều lợi ích trước mắt hơn, nhưng với một tỷ lệ lớn dân số “đạo đức giả” ở Trung Quốc, liệu chúng ta có thể nhận được nhiều lợi ích hơn từ đạo đức giả không? Ngay cả khi điều đó là đúng, các người sẽ bỏ đi những định kiến với chúng tôi vì ‘đạo đức giả’ này của chúng tôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận