Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 684: Đối Mặt Với Sự Thật

Cả lịch sử và tình hình hiện tại đều cho mọi người biết một sự thật rõ ràng.
Giả sử lịch sử là một tờ giấy kiểm tra mờ mịt không thể làm lại.
Thế kỷ 21 là một câu hỏi trắc nghiệm đặc biệt quan trọng trong đề thi này.
Những lựa chọn có thể là 1 hoặc nhiều.
Không ai biết câu trả lời chính xác là gì.
Có lẽ khi bạn làm câu hỏi tiếp theo, câu trả lời cho câu hỏi này sẽ tự nhiên xuất hiện.
Khi đó, đã lựa chọn sai lầm thì phải trả giá, không có cách nào quay lại sửa chữa.
Nhưng câu hỏi này vẫn phải được thực hiện và không thể bỏ qua.
Vì vậy, đúng với nguyên tắc sống có trách nhiệm với mọi người, các nhà lãnh đạo văn minh nên hết sức thận trọng và cẩn thận khi làm câu hỏi trắc nghiệm này.
Khi không trực tiếp tìm được câu trả lời đúng, thì nên loại trừ những câu trả lời sai trước.
Những người không có di sản văn hóa, thiếu trách nhiệm lịch sử, thiếu tôn trọng sự sống, và bị chi phối bởi bản năng tìm kiếm lợi nhuận của tư bản, thì không đủ tư cách để lãnh đạo thế giới.
Đôi mắt của loại người này sẽ luôn chỉ rơi vào ví của hắn.
Khi nhìn người khác, ngoài mặt có thể anh ta đang mỉm cười, nhưng lại thầm nghĩ rằng quả thực anh ta muốn cướp ví của người khác để ngày mai cho thêm bơ vào lát bánh mì của mình.
Những người như vậy sẽ trở nên viển vông và ích kỷ vì sự dẫn trước nhất thời của họ.
Anh ta không thể nhớ sự giúp đỡ mà người khác đã cho mình, nhưng anh ta sẽ làm ầm ĩ về những khoản lợi nhuận vụn vặt mà anh ta đã cho người khác để tự tâng bốc và tô đẹp cho bản thân.
Khi phạm sai lầm, điều anh ta thích làm nhất là trốn tránh trách nhiệm và nhân cơ hội gây khó dễ, nhân danh cái gọi là trả thù, để cướp bóc.
Đôi mắt của anh ta về thế giới là tiêu chuẩn kép.
Đạo đức của anh ta chỉ dựa trên một tiêu chí, đó là liệu nó có lợi cho anh ta hay không.
Việc cho phép những “con người” như vậy lãnh đạo thế giới là điều vô cùng nguy hiểm và không ổn định, đồng thời dễ dẫn nhân loại vào vực thẳm của sự diệt vong sớm.
Trần Phong sẽ cho anh ta những lợi ích nhất định, nhưng ý nghĩa tồn tại của anh ta chỉ có thể là một kẻ chạy theo người khác.
Anh ta chỉ có thể là đối thủ hạng nhì không bao giờ được hạng nhất.
Trần Phong nói trước mặt người khác rằng sẽ luôn giải quyết mọi chuyện công bằng, nhưng thực tế hắn vẫn tin rằng công nghệ tốt nhất nên được giao cho nhân dân có lịch sử lâu đời nhất, sáng tạo nhất và có tâm huyết xây dựng nhất.
Câu trả lời là ai?
Không cần nhiều lời làm gì.
Kết quả mà Trần Phong nhìn thấy trong nhiều tuyến thời gian quá khứ đã cho hắn câu trả lời, nhưng hắn phải tránh tâm trí chỉ muốn bành trướng của một số người, khiến người tốt trở thành kẻ xấu, vì vậy hắn cố ý kiểm soát khuynh hướng bên ngoài của mình.
Lại Ân quay trở về vị trí của mình, Trần Phong tiếp tục ở lại văn phòng và chơi game.
Buổi chiều, Lộ Vy đến công ty.
Trên danh nghĩa, cô ấy đến gặp gỡ với tư cách là một nghệ sĩ mới, nhưng thực tế là cô ấy đến gặp Trần Phong để trao đổi.
Mặc dù hầu hết mọi người đều không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng vẫn luôn có một số kẻ cứng đầu vẫn vô tình lộ ra vẻ bất mãn trong mắt.
Những người này có lẽ đang đấu tranh chống lại sự bất công cho Chung Lôi, nhưng họ thực sự không dám nói gì về cô.
Lộ Vy đã chuẩn bị tâm lý cho điều này, nhưng cô cũng không quá coi trọng.
Cô biết rằng những kẻ đối mặt chê trách mà cô sẽ phải đối mặt trong tương lai còn lợi hại hơn mấy đôi mắt này rất nhiều.
Đống hiềm khích nho nhỏ trước mắt ấy chẳng qua chỉ là trò trẻ con.
Khi hai người gặp nhau, trên mặt Lộ Vy không lộ ra một chút câu nệ nào.
Cô tự pha cho mình một cốc Trúc Diệp Thanh, rồi ngồi xuống ghế đối diện với Trần Phong, "Trước đây tôi rất ngạc nhiên với phản ứng của anh. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tức giận."
Trần Phong nhún vai, "Ở tuyến thời gian mà mọi người không nhìn thấy, có lẽ tôi đã tức giận hết rồi. Nhưng trên thực tế, tôi cũng không trách lập trường của cô."
Lộ Vy ậm ừ nói: "Dù sao anh cũng là người có thể từ tương lai về hiện tại, cho nên chẳng ai giấu được anh chuyện gì."
"Đúng vậy."
Lộ Vy nhấp một ngụm trà còn hơi nóng, "Tôi sẽ không hỏi anh chi tiết về tương lai của tôi."
"Tôi biết."
"Tôi cũng sẽ không yêu cầu gì."
"Tôi cũng biết."
"Tôi nghĩ rằng, thích một người không cần phải đạt được. Nếu một khi tôi đã đến muộn, vậy tôi cũng không ngại bị muộn trong phần đời còn lại của mình. Tôi cảm thấy đủ hạnh phúc khi có thể hoàn thành lý tưởng tuyệt vời như vậy với anh."
Trần Phong gật đầu, "Cô thật sự nghĩ như vậy."
“Vì vậy tôi sẽ không gây phiền phức cho anh.” Lộ Vy chớp mắt.
Cô biết rất rõ rằng nếu Trần Phong có thể đọc được lịch sử, lần này cô đã hành động thẳng thắn đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa, vậy thì cô không thể giấu tâm tư của mình với hắn nữa, chi bằng cô cũng thẳng thắn thì hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ tâm lý này của cô, Trần Phong cảm thấy hơi đau lòng một cách khó giải thích.
Nhưng nó đi nhanh như khi nó đến vậy.
"Nếu là một người phụ nữ bình thường, tôi sẽ nói rằng anh thật ngu ngốc. Nhưng anh lại chẳng liên quan gì đến cái từ ngu ngốc này cả. Anh quá thông minh và giỏi giang trên thế giới này."
Lộ Vy cười ngọt ngào, "Có lẽ đây là chuyện mà con gái Lộ gia phải gánh chịu. Tôi không thể làm như một cô gái bình thường được. Không biết có phải tự mình huyễn hoặc bản thân không, hay tôi chính là như vậy. Những thứ này dù anh có thể đọc lịch sử, cho dù có bao nhiêu nhà sử học phân tích, anh vẫn không thể giải thích rõ ràng.”
"Ừm."
"Nửa cuối đời tôi sẽ rất tréo ngoe, đúng không?"
Trần Phong lại nói: "Đúng."
"Tôi cũng nói rằng mình không hối hận?"
"Ừ, cô đã nói. Cô còn nói một câu nữa."
"Là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận