Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 306: Tôi Không Xong Rồi!

Đương nhiên, ai nấy đều biết, Trần Phong có thể dành được thành quả chiến đấu như vậy, tuyệt đối không phải chỉ vì tính năng của Ưng Kích Giáp không thôi.
Phán đoán dựa trên hàm lượng khoa học công nghệ, chiến thú Hào Quang bình thường cũng đã mạnh hơn Ưng Kích Giáp rồi, huống chi là phiên bản cải tiến như thế này.
Trần Phong đã sử dụng trang bị có trình độ công nghệ thua kém hơn đối thủ rất nhiều, nhưng hắn đã vượt lên trên tất cả, đánh tay đôi với chiến thú Hào Quang, và hoàn toàn cân sức ngang tài!
Hắn quá mạnh.
Đường Thiên Tâm cuộn chặt nắm tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi từ thuở nào.
"Trần Phong! Rút lui! Rút lui! Anh nhanh chóng rút lui cho tôi!"
Cuối cùng, chiến hạm ẩn nấp đã đột phá bầu khí quyển, bắt đầu tiến vào vũ trụ, sau đó nó có thể tăng tốc hơn nữa, và chiến hạm sẽ an toàn.
Đường Thiên Tâm nhấc máy truyền tin, chuyển sang hình thức truyền tin bằng sóng vô tuyến kiểu cũ, mở công suất đến mức tối đa, rồi hét lên.
Trong tầng khí quyển của Trái Đất, Radium hoàn toàn kiểm soát quá trình truyền tin lượng tử, nhân loại chỉ có thể sử dụng loại thiết bị nguyên thủy này.
Sau khi Đường Thiên Tâm hét lên, cô nàng chán nản đặt bộ đàm xuống.
Những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô nàng không thể thấy được nữa.
Chiến hạm ẩn nấp tiến vào chế độ tốc độ cao, ánh sáng nổ tung do Trần Phong và chiến thú Hào Quang trên bề mặt tầng khí quyển càng ngày càng xa.
Có lẽ Trần Phong đã nghe thấy mệnh lệnh rút lui của Đường Thiên Tâm, nhưng điều đó chẳng còn ý nghĩa nữa.
Hắn đã bị cuốn lấy.
Một mặt, chỉ trong tích tắc, hai chiến thú Hào Quang khác đã đến hiện trường.
Một mặt, khi chiến hạm ẩn nấp rút lui thành công, các chiến hạm còn sót lại của tiểu đoàn cũng đã bắt đầu tìm cách thoát ra khỏi chiến trường.
Những nhóm đội viên cảm tử của tiểu đoàn bị bỏ lại trên mặt đất vẫn đang chiến đấu trong những nơi hiểm yếu, nhưng đều vô nghĩa.
Trần Phong không thể giúp họ, và họ cũng không thể giúp Trần Phong.
Trần Phong hoàn toàn rơi vào tình cảnh một mình phải chống chọi với tất cả.
Càng ngày càng nhiều Kinetic bombardment bắt đầu chuyển họng pháo, nhắm thẳng phương hướng vị trí của hắn.
Radium lại một lần nữa nâng mức độ uy hiếp Trần Phong lên, đã xem hắn là kẻ có khả năng chiến đấu cấp chiến hạm bậc nhất.
Đương nhiên là Trần Phong rất muốn trốn thoát.
Hắn đã không còn ham chiến nữa, cố gắng tiến thẳng vào vũ trụ.
Tuy nhiên, tình thế hiện tại đã đảo ngược. Lần đầu tiên, chiến thú Hào Quang kéo dài khoảng cách với hắn, sau đó lại kích hoạt động cơ truyền động cong để lướt qua hắn, bay lên một không gian vũ trụ cao hơn, từ trên cao chặn đường đi của hắn.
Trong vũ trụ, từ trong Tinh Đồ mô phỏng vũ trụ lập thể, Đường Thiên Tâm và những hạm trưởng của những chiến hạm khác nhìn thấy hai đốm đỏ kia đang dần tiến lại gần nhau, tạo thành một hình tam giác với đốm đỏ trước đó, bao bọc xung quanh đốm xanh, họ không khỏi xúc động, trong lòng vô cùng phức tạp, xen lẫn cả niềm vui và nỗi buồn.
Có người mỉm cười, nhưng cũng có người rơm rớm nước mắt.
Cười, là bởi vì cuối cùng họ đã nhìn thấy sức mạnh chiến đấu cá nhân cực hạn từ chiến hữu nhân loại của mình.
Trần Phong đã mang đến cho bọn họ hy vọng, dùng thành quả chiến đấu của mình, để dứt khoát nói cho tất cả mọi người rằng:
Đừng bỏ cuộc, hãy cố gắng huấn luyện, nhân loại có thể nắm giữ loại năng lực như vậy.
Thiên phú của chúng ta có thể chèo chống năng lực của chúng ta đến một tầm cao như thế đó!
Buồn, là bởi vì cho một kẻ cường đại như Trần Phong, chỉ vừa mới bộc lộ tài năng thì đã phải vì yểm hộ bọc hậu mà hy sinh tại chỗ.
Hắn không có khả năng chạy thoát.
Chấm màu lục đại diện cho Trần Phong bắt đầu nhấp nháy, cho thấy hắn đang thực hiện rất nhiều cơ động với tần số cực cao, điên cuồng thiêu đốt nguồn pin động lực còn thừa, chỉ vì chạy trốn.
Nhưng chẳng có ích gì, ba tên chiến thú Hào Quang đã quấn lấy hắn như giòi trong xương.
Càng tồi tệ hơn chính là càng lúc càng có nhiều Kinetic bombardment dựa trên phán đoán động lực của hắn mà khóa chặt hắn, kết hợp với khẩu pháo hạt căn bản, không ngừng bao trùm và tấn công, dệt thành một tấm lưới lớn trong không gian vũ trụ.
Dường như mỗi giây, Trần Phong đều ngập trong nguy cơ bị khẩu đại bác ngắm làm mục tiêu oanh tạc, cũng có thể bị xé nát bởi những chiến thú Hào Quang.
Một đốm xanh và ba đốm đỏ chậm rãi xoay quanh trong không trung.
Trần Phong vô cùng quật cường và cứng đầu.
Hắn vùng vẫy giãy chết vô cùng điên cuồng.
Đây rốt cuộc là loại khát khao sinh tồn nào đang chống đỡ hắn chứ?
"Lão Đường. Tôi xin lỗi. Lần này có thể tôi không được rồi, năng lượng của Ưng Kích Giáp không thể theo kịp. Các cô có thể phát huy tối đa sức mạnh của thiết bị thám trắc! Trong quá trình thực chiến, nhất định phải nắm bắt càng nhiều thông tin càng tốt! Bằng cách học kỹ năng điều khiển của tôi, các cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ưng Kích Giáp không tệ, nhân loại không phải là không có cơ hội. "
Giọng nói của Trần Phong đột nhiên vang lên trong khoang chỉ huy của chiến hạm ẩn nấp.
m thanh này đến hơi muộn, nó được hắn gửi qua tín hiệu vô tuyến, bị trễ khoảng chừng hai phút so với thực tế.
Đường Thiên Tâm nhìn vào thời gian thực hiển thị trên hình chiếu thông tin lượng tử, đột nhiên phản ứng.
Hai phút trước, hắn biết mình không còn cơ hội sống sót, cho nên mới nói câu này.
Hắn vẫn một mực kiên trì như cũ, không phải vì mong muốn được sống sót hay tồn tại, mà là để biểu diễn các kỹ năng chiến đấu của Ưng Kích Giáp cho tất cả các chiến sĩ của Chiến Tuyến Tự Do!
"Chuyện này..."
Đường Thiên Tâm che ngực, hô hấp dồn dập mà nặng nề, dường như không thể thở nổi.
Bỗng nhiên, cô nàng như một kẻ rớt não, phẫn nộ gào lên: "Tại sao nguồn năng lượng lại không đủ chứ?"
Cô nàng nắm được điều trọng điểm.
Hiện tại, chắc chắn Trần Phong đang rất không cam lòng.
Vốn dĩ, hắn đã có cơ hội.
Khoan đã!
Chuyện gì vậy? Chiến hạm cỡ nhỏ này ở đâu ra đây?
Dường Thiên Tâm chợt thấy một chấm nhỏ màu xanh lục trên Tinh Đồ lập thể, nó đang bay từ căn cứ Kim Tinh đến bên này với một tốc độ đáng kinh người. Nó đã bay được 3/4 quãng đường và sắp đến quỹ đạo xa của Trái Đất, lao thẳng đến vị trí chiến đấu của Trần Phong!
Một chiến hạm nhỏ nhưng lại có động lực kinh người như vậy...
Chẳng lẽ là chiến hạm của Lâm Bố?
“Truy vấn danh hiệu!” Đường Thiên Tâm lập tức ra lệnh.
Lính truyền tin đã phản hồi ngay lập tức: "Kim - 001. Đó là đội trưởng Lâm Bố! Anh ta muốn cứu Trần Phong!"
Mọi người xôn xao.
"Không thể! Tuyệt đối không thể! Bây giờ mà anh ta đến thì chính là chịu chết! Bảo anh ta lập tức rút lui đi! Chúng ta không thể lại mất anh ta nữa!"
Hạm trưởng ban đầu trên chiến hạm ẩn nấp và các đội trưởng của những tiểu đoàn khác đã mở ra thiết bị truyền tin thời gian thực, nhao nhao vội la lên.
Tuy nhiên, mọi người không lập tức ra lệnh, mà đổ dồn ánh mắt về phía Đường Thiên Tâm.
Trần Phong là người lính của cô, cô có quyền quyết định mọi chuyện.
Trán của Đường Thiên Tâm toát ra mồ hôi, từng hột lớn chừng hạt đậu, vô cùng thống khổ.
Một giây sau, cô nói; "Đội trưởng Lâm Bố, anh mau rút lui đi. Anh không thể cứu anh ta được đâu."
"Không bao giờ! Bất kể ai cũng không có quyền ra lệnh cho tôi! Tôi, Lâm Bố không cho phép một chiến sĩ mạnh mẽ như thế, chưa giao thủ với tôi thì đã chết trong tay người khác!"
Dứt lời, chiến hạm nhỏ của Lâm Bố lại tăng tốc độ, cũng tiếp tục hạ độ cao, bắt đầu vẽ một đường vòng cung thật dài dọc theo quỹ đạo tầm thấp của Trái Đất, tiếp tục lao tới.
Quyết tiến, không lùi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận