Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 448: Tuyệt Chiêu Đào Người

Trần Phong nhếch miệng cười, lạnh lùng nói: "Nhưng tôi vẫn có kẻ thù. Tôi cũng sẽ coi những kẻ ác ý với tôi là kẻ thù, nhưng nếu các người có thể buông tay trước thì tôi cũng vậy. Cánh cửa của Tinh Phong sẽ luôn rộng mở, tôi sẽ tồn tại trong cả 100 năm tới, tôi sẽ cho các người thấy những bí ẩn thực sự của vũ trụ. Lời nói ‘đào’ người hôm qua của tôi có hiệu quả lâu dài, ai đến cũng không từ chối."
“Đúng như những hạng mục mà hôm qua tôi đã nói, nếu ai đó có thể dựa vào năng lực của bản thân để hoàn thành trước tôi, tôi sẽ tự bỏ tiền túi ra trả cho người đó 500 triệu đô la Mỹ. Nhưng tôi sẽ cho các bạn một câu ngạn ngữ của người Trung Quốc ‘Quý nhân tự hiểu lấy mình’. Vì vậy, tôi có thể thực hiện một lời hứa khác, tham gia cùng tôi, ít nhất là một trăm triệu."
Hắn nhắc lại chuyện cũ, những người khác đều rất hoang mang nhưng những người từ Viện Linton, chẳng hạn như Laursen, Ilan, Vinylon Mano, dần trở nên tích cực hơn.
Tuyệt chiêu tốt nhất để đào người là ném tiền.
Nhưng để đào được những nhà khoa học hàng đầu, thứ tốt nhất không chỉ là tiền, mà còn là ước mơ.
Ví dụ, Trần Phong đào Lại n.
Cú đánh động tâm trí Lại n của hắn cũng không phải nằm ở ơn cứu mạng.
Lại n biết ơn Trần Phong, nhưng không có nghĩa là anh ấy sẽ đi ngược lại triết lý sống của mình.
Bản thân anh ta là một người không có ham muốn tiền bạc, còn bộ não lại chỉ muốn thay đổi thế giới.
Anh ta thậm chí còn không đòi hỏi sự nổi tiếng.
Khi anh ta giành được huy chương Fields ở tuổi 26, cũng đã đủ nổi tiếng rồi.
Về lý do tại sao Lại n, kẻ rõ ràng là người Mỹ gốc Hoa, trong triết lý cá nhân của mình lại vô cùng thích Trung Quốc, đó không chỉ là sự thừa nhận dòng máu của mình, mà là một người da vàng lớn lên ở đây, trong môi trường bên ngoài đầy định kiến, từ lâu anh đã giống như Trần Phong, anh hiểu một phần của tương lai.
Chiến tranh lạnh giữa các cường quốc là điều vô nghĩa cho thế giới và cách duy nhất là xóa bỏ sự phân biệt.
Nhưng Trung Quốc không thể để các nước khác thay đổi thể chế của mình, chỉ có thể thay đổi chính mình.
Như vậy, cách duy nhất để loại bỏ sự phân biệt là đưa Trung Quốc, nơi nền văn minh được định hướng nhiều hơn từ thời cổ đại, về vị trí mà mình nên đứng.
Cũng giống như tư duy lãnh đạo của Trần Phong, nhân loại cần những nhà lãnh đạo cá nhân, và nền văn minh cũng cần quốc gia lãnh đạo.
Cho dù đó là vì lòng yêu nước cá nhân như Trần Phong, hay một nhận định lý trí và trung lập hơn như Lại n, lựa chọn tốt nhất cho đất nước lãnh đạo này phục hưng từ bên trong Trung Quốc.
Mặc dù nhận định của Lại n là lý trí, nhưng quyết tâm thực hiện lý tưởng cá nhân của anh ta không thua bất kỳ người Trung Quốc nào.
Trần Phong khiến Lại n cảm động vì hắn đang kéo cả Chung Lôi, và ba người họ thảo luận về những bài hát thần kỳ có thể khơi dậy cảm xúc của con người và cải thiện động lực cho nền văn minh, cùng với khả năng học tập đáng sợ mà Trần Phong đã thể hiện sau đó.
Nhưng Lại n chưa bao giờ hỏi Trần Phong tại sao lại có thể trở thành một học giả ở trình độ đó mà vẫn có thể viết bài hát và điều hành sản nghiệp giải trí.
Bây giờ Lại n có thể là người thứ hai trên thế giới ngưỡng mộ Trần Phong ngoài Chung Lôi, trong mắt anh ta, cho dù Trần Phong làm gì, luôn có đạo lý của riêng mình mà người phàm không thể hiểu được.
Ở trước mặt Trần Phong, Lại n coi mình như người phàm, anh ta cũng không dám ngông cuồng đi suy đoán ý tứ sâu xa của Trần Phong.
Tư tưởng của Trần Phong đối với bài hát “Thần Phong” này đã thể hiện được trình độ cảm xúc cao hơn sự lý tính của Lại n.
Lại n và Chung Lôi cũng vậy, dù chưa từng hỏi bao giờ, nhưng họ luôn có thể cảm nhận được nhất cử nhất động và một chút từ ánh mắt của Trần Phong một ý chí kiên định và lòng quyết tâm., có thể bản thân cũng không hiểu, mà người khác cũng không thể tưởng tượng được.
Giống như Prometheus, kẻ trộm lửa, và giống như tộc Thần Nông, những người đã nếm thử các loại thảo mộc.
Tri kỷ không cần nhiều lời, Lại n đang dùng hành động của mình để chứng minh tất cả.
Bây giờ Trần Phong lại ném một giấc mơ như vậy ra trước một nhóm người thông minh tuyệt đỉnh như vậy và kèm theo một chút lý tưởng như vậy, nhưng họ chỉ bị ảnh hưởng bởi những gợi ý về màu sắc trong phần lớn cuộc đời mình.
Đồng thời, hắn vừa trả thù lao, vừa cho giấc mơ.
Chỉ cần tưởng tượng tên của những hạng mục mà hắn đề ra ngày hôm qua, đều có thể kích động đến tê cả da đầu.
Điều quỷ quái nhất ở Trần Phong là mồi câu của hắn không chỉ là lý thuyết, mà còn là thực tiễn.
Mặc dù tốc độ nghiên cứu thực tế của hắn có vẻ chậm hơn so với lý thuyết, nhưng chúng đều hợp lý.
Viện Linton đã từng từ chối giờ đâu cũng có vẻ đã bị cái cuốc hung ác của hắn đào ngược lại.
Nhưng dù sao đây cũng là đất của người khác, Trần Phong cũng tự biết mình, hắn chỉ nói sơ qua về nguyên tắc đào người của mình mà thôi.
Không cần sự trung thành của bạn, chúng ta là một mối quan hệ hợp tác.
Tôi cung cấp nguồn tài nguyên và hướng nghiên cứu cốt lõi. Với sự giúp đỡ của Lại n, người trực tiếp phụ trách viện nghiên cứu Tinh Phong, bạn sẽ thành lập các nhóm hạng mục và chịu trách nhiệm về lĩnh vực mà mình tốt nhất.
Nhưng tôi không muốn tất cả mọi người, đây là một quá trình lựa chọn hai chiều nghiêm ngặt, và tôi sẽ nói về những điều cụ thể sau.
Nói xong, Trần Phong đi đến cổng lên máy bay, không nói gì thêm.
Ngay khi Trần Phong rời đi, những người khác trong quán cà phê đã vây quanh những người ở viện Linton để tìm hiểu xem rốt cuộc là Trần Phong đang nói về hạng mục gì.
Sau khi suy nghĩ một chút, Laursen và những người khác vẫn đưa ra tên các hạng mục mà Trần Phong đã báo cáo.
Về phần có bao nhiêu người ở đó động tâm, Trần Phong không quan tâm lắm, dù sao cũng giăng lưới rộng rãi, bắt được con nào hay con đó.
Hắn cũng không thể nhận hết đám ‘đại ngưu’ này được.
Hắn không đủ tinh lực để xoay sở và nếu không quản lý tốt, hắn không thể sử dụng hết khả năng của mọi người, đó sẽ là một thảm họa, thà để người ta ở lại vị trí ban đầu của mình còn hơn.
Tóm lại, nếu tăng một sẽ không thiệt thòi, tăng hai thì bắt đầu có thể kiếm lợi, tăng ba thì mọi chuyện sẽ được mở rộng, có thể phải tính đến chuyện lặn lội bơi trở về nhà.
Khi Trần Phong lên máy bay, hắn không ngờ rằng hành khách hạng thương gia bên cạnh cũng là một gương mặt người Hoa.
Đây là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền lành, trên tay cầm hai quả cầu màu xanh ngọc bích, xoay chuyển trong tay không phát ra tiếng động, rất thành thạo và lão luyện.
Khi Trần Phong ngồi xuống, cả hai nhìn nhau và mỉm cười theo bản năng.
“Chào Trần tiên sinh.”
Vài phút sau khi máy bay cất cánh, người này chủ động quay đầu lại chào, giọng nói rất trầm, tiếng Trung nghe không chuẩn lắm, còn là phương ngữ Tứ Xuyên, tốc độ nói rất nhanh nên phải nghe kỹ mới hiểu được.
Trần Phong ngạc nhiên và cũng trả lời bằng phương ngữ: "Xin chào. Ông là?"
"Tương phùng hà tất từng quen biết."
Người đàn ông trung niên chớp mắt.
Trần Phong lúc này mới hiểu ra nhiều chuyện, "Đúng là như vậy."
"Tôi đã nghe bài phát biểu vừa rồi của Trần tiên sinh, tôi vô cùng ngưỡng mộ. Đây không phải là khí độ mà người bình thường có thể có được.”
Người đàn ông trung niên có vẻ rất giỏi ăn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận