Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1041: Ngày Mới Tươi Đẹp

Trần Phong lại uyển chuyển: "Nhưng cái nhìn của tiến sĩ Mendelssohn không hề sai. Chúng ta quả thực phải dựa vào chính mình. Cho dù giả định rằng tương lai chúng ta sẽ có một Trịnh Phong, hoặc là một ai đó khác, thì theo suy luận của tôi, tương lai của chúng ta vẫn rất khó khăn. Tôi gần như đã đẩy nhanh tốc độ nhảy vọt của mọi nút tiến bộ của nền văn minh đến cực hạn, thậm chí nhân loại ở thế kỷ 31 có thể còn cung cấp cho Trịnh Phong rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng thì nền văn minh ấy vẫn không phải là văn minh cấp 3 như đối thủ. Tuy nhiên, chỉ cần chúng ta có thể làm tốt hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng, thì tất cả mọi người đều có thể vượt qua giới hạn trên của vận mệnh chính mình, có như vậy, hy vọng của nền văn minh vẫn sẽ tồn tại."
Ilan gật đầu: "Không sai, tôi vẫn luôn có lòng tin rằng mình sẽ vượt được cực hạn của bản thân."
Rameneck Nanding nói: "Tôi sẽ cố gắng để mọi người ở đây đều có thể sống lâu hơn trăm tuổi ... thậm chí là sống đến 150 tuổi! Tôi cũng có lòng tin này!"
Trần Phong lắc đầu: "Đây không phải là vấn đề về lòng tin, bởi vì bất kể chúng ta có lòng tin hay không, chúng ta vẫn phải kiên trì. Giống như thời kỳ viễn cổ, khi đối mặt với sự xâm lược của mãnh thú, dù sao thì ai đó cũng phải cầm lấy một thanh gỗ để che chắn cho phụ nữ và trẻ em có thể rút lui an toàn. Thử hỏi liệu lúc này, những người nguyên thủy ấy có lòng tin hay không, chắc chắn là không. Họ chỉ có một lựa chọn, chính là đánh bại nỗi sợ hãi trong lòng, không hề có lựa chọn nào khác.
Mọi người, lý do tại sao tôi lại thiết lập con đường và phương hướng phát triển công nghệ trong 100 năm tới, không phải là vì tôi có ham muốn kiểm soát. Tôi chỉ muốn chuẩn bị tất cả cho 1000 năm sau, bắt đầu ngay từ lúc này. Chúng ta có, chỉ có 1000 năm nữa mà thôi. Tôi hy vọng rằng 1000 năm sau, mọi người sẽ nhớ về chúng ta như cái cách mà chúng ta tưởng nhớ Khổng Tử, Thích Ca, Chúa Giê-xu hay Socrates.
Bây giờ, tôi cho mọi người 3 sự lựa chọn:
1, tham gia đoàn đội của tôi, nghe theo sự sắp xếp của tôi, tham gia vào công tác tương ứng của chính mình. Tôi sẽ thông qua ngân sách của hội để gửi cho mọi người thù lao thêm.
2, đặt lòng tin tuyệt đối vào chính bản thân mình, làm những gì mà mọi người muốn làm. Cho dù hành động của mọi người có vượt khỏi kế hoạch của tôi, tôi cũng sẽ cố gắng hỗ trợ hết mức cho mọi người.
3, cứ tiếp tục sa đọa, trở thành một phế nhân thực sự.
Dù sao thì tai họa mà nhân loại phải hứng chịu sau 1000 năm nữa cũng chẳng liên quan gì đến mọi người. Mọi người cũng chẳng thể sống được đến khi đó. Cùng lắm chỉ là lớp lớp con cháu chắt chút chít gì đó của mọi người chết dưới đoạn đồ đao của kẻ khác mà thôi."
Từ đó, cuộc hội nghị kéo dài ròng rã 4 ngày cũng đặt dấu kết thúc.
Trần Phong đã thu hoạch được 811 nhân viên hậu bị có cùng chí hướng cho hội Cứu Thế, đồng thời, cũng 'tạo ra' mấy trăm "kẻ thù" trong cộng đồng khoa học - những người hận không thể đem hắn 'ma sát' trên mặt đất.
Mục tiêu của hắn về cơ bản đã đạt được.
Vô tình, thời gian đã đi đến ngày 24 tháng 7, chỉ còn một ngày nữa là "xuyên qua".
Thường thì lúc này hắn đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ cho việc rời đi rồi.
Dù sao thì cả quãng đời còn lại cũng bị 'treo máy', lười biếng một ngày sẽ không tổn hại đến tình hình đại cục.
Nhưng lần này, tình huống đã thay đổi.
Hắn đã quyết định từ bỏ sự phục sinh trở về.
Vì đã quyết định sẽ một đi không trở lại, nên thời gian còn lại sẽ trở thành nhân sinh chân chính của hắn.
Cho nên, tất nhiên hắn muốn mình phải dùng toàn lực để ứng phó.
Cho nên tối này, hắn quyết định sẽ chăm chỉ tăng ca cả đêm ở Tinh Phong Entertainment, bồi Chung Lôi thu âm bản demo của "1000 Năm Cuối Cùng".
Hiện tại, trống và guitar đệm của Trần Phong có thể xưng là tuyệt nhất, cho dù không luyện tập trong một thời gian dài cũng chẳng hề mai một.
Sau khi ghi âm, cả hai lại nghe đi nghe lại, tiếp tục cân nhắc hồi lâu, Chung Lôi lại tinh chỉnh và trau chuốt thêm đôi chút.
Chỉ cần cô nàng thay đổi tí ti, Trần Phong sẽ cùng cô chơi đàn lại một lần.
Thế mà Chung Lôi lại có chút ngượng ngùng, cô mỉm cười nói: "Để một 'ông lớn' như anh bỏ lại mọi chuyện, chỉ để giúp tôi chỉnh âm. Tôi đúng là số hưởng mà."
Trần Phong cũng cười: "Được đánh đệm cho Beethoven phiên bản nữ là một vinh dự mà nhiều người có chờ cả đời cũng không chờ được đấy."
Chung Lôi lại phạm phải bệnh cũ, dụi mắt một phen: "Làm khó anh rồi, Beethoven ổng mà nghe được, chẳng phải sẽ đội mồ sống lại cốc đầu anh không hả. Tôi là tôi, Beethoven là Beethoven."
Trần Phong nở nụ cười: "Huênh hoang quá nhỉ, còn dám tự so với Beethoven cơ đấy."
Chung Lôi đột nhiên trở nên xấu hổ, mặt đỏ bừng đập mạnh bả vai của hắn: "Chẳng phải do anh nên tôi mới bị liệu hả! Đáng ghét!"
Cả hai không coi ai ra gì, cười đùa trong công ty.
Trần Phong vốn còn nghĩ rằng quyết định không quay trở lại là một chuyện vô cùng đau khổ, nhưng lại không ngờ rằng mối quan hệ giữa hắn và Chung Lôi lại trở nên tự nhiên hơn nhiều như thế.
Bởi vì...
Sau này sẽ không còn sau này nữa.
Quy luật của tuyến thời gian đã trở thành như thế này.
Hắn sẽ bắt đầu với Chung Lôi ở thế kỷ 21, trải qua một cuộc sống thật tốt đẹp.
Sau đó, hắn sẽ sống lại ở 1000 năm sau, tiếp tục quãng đời cuối cùng của mình với nhân loại ở thế kỷ 31.
Lần này, hắn và Chung Lôi ở thế kỷ 21 sẽ không còn được thiết lập lại nữa, nhân sinh của họ sẽ đi từ ảo ảnh thành hiện thực.
"À đúng rồi, nghe Mạnh Hiểu Chu nói, anh đã đắc tội khá nhiều người trong hội nghị mấy ngày trước hả? Không có gì đáng ngại chứ?"
Trần Phong lắc đầu, "Không sao cả. Chẳng qua tôi vừa phát động một cuộc đua khoa học mà thôi. Mấy trăm năm nữa, tôi sẽ biến tất cả những con bò tót mà tôi vừa thổi ra thành hiện thực. Những người phản bác tôi cũng có thể vượt qua giới hạn mà tôi đã đặt ra, đạt được thành quả đáng kể. Cho nên, cuộc đua này sẽ không có ai thua cuộc cả. Những người cố gắng chứng minh rằng tôi sai sẽ nhận được đáp án cho chính họ. Tôi cũng sẽ nhận được đáp án của chính mình."
Chung Lôi gật đầu: "Người đầu tiên mà anh tìm đến là giới khoa học, là bởi vì những nhà khoa học sẽ có lối suy nghĩ đơn thuần hơn, họ chỉ quan tâm đến bản chất của khoa học, chứ không màng đến lợi ích và quyền lực, đúng không?"
Trần Phong mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, những học giả chân chính sẽ không màng quyền lực, cũng không màng lợi ích cá nhân được mất."
"Nhưng tôi nghe thấy có một số người..."
"Những người đó nào phải nhà khoa học chân chính chứ. Hoặc cũng có thể họ đã từng, nhưng về sau thì không. Không quan trọng ..."
Chung Lôi: "Tất cả những gì mà anh muốn, chỉ là xác suất, phải không?"
"Đúng vậy, nhân sinh của một số người sẽ trở nên tồi tệ chỉ vì tôi, nhưng sẽ có một số người sẽ trở nên tốt hơn. Chỉ cần tốt nhiều hơn xấu, thì không hề lỗ vốn."
"Hiện tại, trông anh chẳng khác nào một nhà triết học chân chính."
Chung Lôi nửa nghiêm túc nửa đùa.
Sau một ngày.
Tối ngày 25 tháng 7 năm 2020, Trần Phong và Chung Lôi vai kề vai nằm trên giường.
Ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc như thường lệ.
Lại là một ngày mới.
Một ngày tươi đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận