Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 209: Tuyên Ngôn Gánh Nước

Chính phủ trái đất dù vẫn còn trong giai đoạn trứng nước, nhưng đã nhanh chóng loại bỏ mọi định kiến và đạt được sự đồng thuận chỉ trong vài ngày.
Nhân loại nhất định phải đoàn kết và tuyên chiến với thảm họa này.
Chỉ khi chiến thắng địch nhân, nhân loại mới có thể tiếp tục tồn tại!
Các nhà lãnh đạo được bầu bởi hội đồng lãnh đạo trái đất trên tất cả các quốc gia đã đứng lên.
Bọn họ lao ra tiền tuyến, hò hét đinh tai nhức óc.
"Từ lúc nhân loại hình thành đến nay, đã có 1 triệu năm lịch sử. Lịch sử văn minh của chúng ta, cũng đã hơn 5,500 năm! Chúng ta lúc nào cũng đang chiến đấu, chiến đấu với bản thân và chiến đấu với thiên nhiên."
"Chúng ta sẽ luôn phải đối mặt với thất bại, nhưng cuối cùng chúng ta sẽ luôn đứng trên hành tinh này. Chúng ta được các nhà môi trường gọi là ung thư của trái đất. Chà, chúng ta thừa nhận rằng mình là ung thư. Virus này là kháng sinh của trái đất. Nó muốn tiêu diệt chúng ta. Nhưng, đặc điểm của bệnh ung thư là gì? Đó là sự bướng bỉnh! Nó không bao giờ bỏ cuộc! Đừng bao giờ bỏ cuộc! "
"Chúng ta đang đối mặt với một thách thức chưa từng có. Đây không phải là vấn đề cá nhân, mà là thách thức chung cho cả nhân loại! Đã đến lúc chúng ta đoàn kết lại!"
"Tiền tuyến cần chiến sĩ, cần rất nhiều chiến sĩ! Không thể để cho nhân viên y tế hy sinh vô ích, nhất định phải càng có thêm nhiều người đứng lên, tiếp nhận chiến hào mà bọn họ đã từng bảo vệ! Thủ vững mặt trận thuộc về toàn nhân loại!"
"Tài nguyên hậu cần của chúng ta nhất định phải đuổi theo! Chúng ta không thể để cho các chiến sĩ không có trang bị ra tiền tuyến! Chúng ta cần những người có chuyên môn trở lại riêng trên cương vị của mình, trật tự xã hội của chúng ta nhất định phải luôn hoạt động!"
"Chúng ta nhất định phải đưa từng trang phục phòng hộ, khẩu trang, bịt mắt, thuốc men đến tận tay từng chiến sĩ ngoài tiền tuyến!"
"Mang bảo hộ, bịt mắt, găng tay vào đi, không rửa tay thì tuyệt không dùng tay dây vào mắt, mũi, lỗ tai và miệng của bạn. Làm tốt tất cả các biện pháp phòng hộ có thể làm, đứng trên cương vị thuộc về bạn, phấn đấu đi!"
"Tạm biệt người nhà của bạn đi, lao tới tiền tuyến đi! Mỗi một cương vị, đều là chiến trường của mỗi người! Nào mọi người, hãy đứng lên! Vì chính bạn, vì người nhà của bạn, vì nhân loại!"
"Sinh tồn, hay diệt vong? Đều nằm ở lựa chọn của mỗi người! Hãy đưa ra sự lựa chọn của bạn đi! Lui về sau một bước là diệt vong, tiến lên một bước là tân sinh! Xung phong!"
Bài phát biểu này được đưa ra một cách vội vã, không có sự chăm sóc tỉ mỉ và từ ngữ tầm thường, nhưng nó vô cùng tình chân ý thiết, nó đã kích thích tinh thần chiến đấu của những người sống sót trong sự tuyệt vọng tràn ngập.
Lúc người lãnh đạo nói chuyện, sau lưng ông ta chính là sông Vị Thủy.
Hậu thế gọi đoạn văn này là "Tuyên ngôn gánh nước".
Tuyên ngôn gánh nước tiêu diệt tâm lý hên xui may rủi của tất cả mọi người, khiến tất cả mọi người đều phải hiểu, nhân loại đang ở bên vách núi, đang ở trong hoàn cảnh tử chiến đến cùng.
Không ai chỉ có thể lo cho bản thân mình.
Nhân loại không thể rút lui!
Cách ly phòng bệnh và bệnh viện đã không còn hiệu quả, nhân loại lập tức sáng tạo ra khu cách ly!
Di tản người khỏe mạnh ở khu vực rộng lớn.
Mọi người phải giữ một khoảng cách vật lý với mọi người trên đường, nhưng chỉ cần một ánh mắt giao nhau ở xa xa, đã có thể rõ ràng tâm ý đối phương.
Vào giờ phút này, mỗi người đều là chiến hữu cùng chung mối thù.
Mọi người đều hiểu rằng tất cả những người đứng ngoài như mình đều có một gia đình đằng sau.
Mỗi một tráng niên nam nữ trong gia đình, đều có cương vị là mình đã lựa chọn để đứng lên.
Càng ngày càng nhiều người biết rõ sẽ nguy hiểm, nhưng vẫn đi tiếp nhận huấn luyện điều trị cơ bản, trải qua chưa đầy một tháng huấn luyện cấp tốc, kiểm tra đạt tiêu chuẩn là sau đó đã mặc quần áo cách ly, đeo khẩu trang, mang găng tay, đeo mắt kính, cố nén sự tra tấn của nóng bức mà xông lên tiền tuyến.
Mồ hôi ướt đẫm quần áo các chiến sĩ.
Nước mắt chảy xuống, nhưng mỗi người đều cắn răng chống đỡ, tử chiến không lùi.
Tuy nhiên, siêu virus thực sự quá cường hãn.
Phạm vi khu cách ly càng lúc càng lớn, mặt trận càng lùi về phía sau.
Khu vực cách ly được đánh dấu màu đỏ trên bản đồ ngày càng lớn hơn.
Nhân loại vừa đánh vừa lui, nhưng chưa hề sụp đổ.
Bởi vì mỗi người đều biết, từ xưa đến nay, nhân loại chưa từng chết quỳ!
Dù thực sự sẽ có một ngày tận thế, chúng ta cũng sẽ hát vang hành khúc sau cùng.
Chính như Chung Lôi đại sư đã hát trong “Dục Hỏa”, chỉ cần chúng ta vĩnh viễn không từ bỏ hy vọng, thì nhất định sẽ có ngày ngọn dục hỏa trùng sinh ấy bùng cháy.
Ngay cả khi ta chết trên chiến trường, ngay cả khi tro cốt của ta bị chôn sâu dưới lòng đất, gia đình ta chắc chắn sẽ nhìn thấy ánh sáng!
Sẽ có người tới tiếp nhận chiến hào của ta, sự hi sinh của ta sẽ không uổng phí!
Nhất định!
Một năm sau.
Nhân loại cuối cùng đã thành công trong việc vẽ vùng đất làm ranh giới, thiết lập một khu cách ly hoàn toàn.
Phạm vi hoạt động của nhân loại từ trải rộng toàn cầu, đến chỉ còn lại không đầy 2/3 cương vực.
Một năm này, toàn nhân loại tổn thất hơn 10% tổng nhân khẩu, một cái giá thê thảm và đau đớn, khiến người ta phải lặng thầm lau nước mắt, nhưng cuối cùng mọi thứ đã ổn định.
Nhưng thời khắc có thể xem nhẹ vẫn chưa tới.
Không cần sự nhắc nhở của người khác, mọi người trên trái đất đều biết rằng họ không thể thư giãn, chứ đừng nói đến việc từ bỏ nhân viên y tế, tình nguyện viên và những bệnh nhân tự hy sinh, những người dùng mạng sống của họ để bảo vệ lãnh thổ trong khu vực cách ly.
Ý chí của người vĩ đại chắc chắn sẽ được kế thừa bởi người vĩ đại!
Chiến tranh vẫn tiếp tục, thậm chí biến đổi càng thêm gay gắt.
...
Tháng 2 năm 2521.
Mùa đông, cực lạnh.
Tuyết lớn đầy trời, như những chiếc lông tơ bay lượn, bồng bềnh.
Ánh đèn leo lắt.
Đêm vắng lặng.
Trên đường phố thanh tịnh ẩm ướt, đôi khi sẽ có một chiếc khử trùng được trang bị đầy đủ, băng qua mặt đất lạnh lẽo với tiếng huýt sáo, khiến những đống tuyết rơi trên đất kêu răng rắc.
Sương trắng nương theo xe khử trùng bốc lên giữa trời, tựa như cự long xoay người.
Đèn lồng đỏ được treo trên ban công trong khu dân cư bên đường.
Tết nguyên đán.
Trong thời điểm bận rộn và rối ren, trong khu vực có diện tích hơn một nửa đại lục được bao quanh bởi tường cao và lưới sắt, cùng hàng ngàn hàng vạn những con người mang trên mình quần áo bảo hộ cách ly, những nhóm người đang đêm ngày canh gác tại bức tường ấy, nhân loại khó có thể nghênh đón một cái Tết an lành.
Mọi người treo số đèn lồng năm ngoái chưa kịp treo.
Ba người trong một gia đình mặc trên người đồ bảo hộ bằng cao su, sửa sang lại khẩu trang, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ. Bọn họ đứng trên ban công, nhóm lửa ngòi pháo hoa năm ngoái chưa kịp châm.
Đùng!
Pháo hoa nổ tung trên không trung.
Mọi người bắt đầu đếm thầm, một vài ánh sao trong lòng lại bị dập tắt.
Những khuôn mặt biến mất trong ký ức, những tiếng gọi xa dần, những lời thề và những lời tự khích lệ phát ra từ kẽ răng, rằng không bao giờ bỏ cuộc, những cảm xúc phức tạp giống như pháo hoa trên bầu trời, thoáng qua, và chỉ còn lại Sự can đảm đối mặt với bầu trời tối.
Căn hộ đối diện vang lên tiếng ca.
Đó là “Dục Hỏa” của Chung Lôi.
Tại thời khắc đau khổ tịch mịch nhưng không thể lùi bước này, nhân loại có một sự bình yên ngắn ngủi, và cần một bài như thế để nhóm lên một ngọn lửa mạnh mẽ chưa từng tắt trong lòng.
Nhưng khác với vị trí bình yên, vẫn còn vô số người chiến đấu hăng hái tại tiền tuyến mặt trận.
Gia đình ba người đi về, qua hành lang dày đặc làn sương mù của thuốc khử trùng. Bọn họ trở về phòng và bật máy liên lạc.
"Gia đình xin được truyền tin, chờ phản hồi…"
5 phút sau, truyền tin kết nối.
Giọng nói của một người phụ nữ được bọc kín mít trong bộ đồ cách ly xuất hiện.
Quần áo trên người cô thoạt nhìn khá giống đồ lặn, đỉnh đầu đội một cái lồng thủy tinh.
Mặc dù có hệ thống tự động thông hơi, nhưng đầu cô vẫn đầy mồ hôi.
Cô là một y tá chiến đấu ở tiền tuyến, cô có năm phút đồng hồ thay phiên để nghỉ ngơi và truyền tin với gia đình.
Vị trí mà cô công tác là bệnh viện trung tâm số 626 ở khu vực cách ly rìa biên giới, cách thành phố 1.300 km.
Bạn cần đăng nhập để bình luận