Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 174: Ông Ta Muốn Mua Lại Tinh Phong Entertainment

Nếu đã tìm được căn nguyên, thì Trần Phong có thể bắt đầu suy nghĩ phương pháp đối phó rồi.
Nhưng vào lúc này, toàn thân hắn rung lên, hắn nghiêng đầu nhìn về phía trước.
Nơi đó vẫn hư vô.
Nhưng trực giác của hắn lại cảm nhận được có điều gì đó đang phát sinh, biến hóa.
Trạm Lam Tinh Không của Trần Phong biến đổi sang cơ chế đánh úp, hắn bắn một viên đạn neutron ra ngoài.
Vẫn như cũ, đạn đi chưa được 1 mét thì đã bị phân giải thành hạt vật chất cơ bản.
Nhìn bằng mắt thường thì có lẽ giống lúc trước như đúc, nhưng sâu bên trong nội tâm của hắn cảm giác được rằng, hơn nửa mét này tựa như vô cùng xa xôi.
Mũ bảo hiểm của Trần Phong được đồng bộ hóa với chức năng mô phỏng sương mù phân tán hạt trên chiến hạm Tinh Không, lớp sương mù trước mặt hắn bay đi với một tốc độ khó mà tin nổi.
Có lẽ trong nháy mắt, nó đã xuyên qua một năm ánh sáng, chỉ để lại một vệt dài bức xạ năng lượng trong vũ trụ hư vô.
Trong tai Trần Phong vang lên âm thanh hô to của u Thanh Lam, đến từ chiến hạm Tinh Không:
"Rào chắn của kẻ xâm lăng đang nhanh chóng lui về phía sau. Không đúng, là không gian của chúng ta đang bị kéo dài!"
Trần Phong căn bản nghe không hiểu u Thanh Lam đang nói cái gì.
Có nhầm lẫn gì không vậy?
Không gian vũ trụ hư vô này sao có thể bị kéo dài được?
"Không, là không gian của Thái Dương Hệ đang khôi phục nguyên dạng. Trong suốt 500 năm qua, toàn bộ Thái Dương Hệ liên tục bị rào chắn của kẻ xâm lăng nén lại!"
"Cái gì?"
Sau ba phút.
Trần Phong thấy được tia sáng cận kề Trái Đất ở xa xa.
Trong nháy mắt, trăm vạn Hạm đội tan tành mây khói.
Trần Phong nhìn thời gian hiển thị trên mũ giáp.
9h49' ngày 27 tháng 10 năm Công Nguyên 3020.
Hắn ý thức được một vấn đề.
Khoảng cách giữa hắn và Trái Đất lúc này, hẳn là 2 năm ánh sáng.
Thời gian nổ chính xác, hẳn là 9h 48'.
Vậy thì, phải 2 năm sau, mình mới có thể thấy được ánh sáng từ vụ nổ.
Nhưng hắn chỉ cần dùng một phút, đã thấy được.
Hoặc là, tốc độ ánh sáng bị tăng tốc, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách 2 năm ánh sáng.
Hoặc là, không gian đang bị kéo dài, rút ngắn thời gian ánh sáng truyền đến mắt mình.
Trần Phong còn kịp phản ứng một chuyện, một chuyện kỳ lạ mà nhẽ ra hắn phải nhận ra từ đầu, nhưng lại bị vô thức bỏ quên.
Bán kính trường hấp dẫn tổng quát của Thái Dương Hệ là 2 năm ánh sáng, gần như giáp với Proxima
Nếu đã đạt đến phần rìa của Thái Dương Hệ, thì phải đạt đến phần rìa của Proxima Galaxy mới đúng.
Nhưng lại không có, Proxima vẫn ở phía bên kia của tinh không.
Ngoài ra, tốc độ phi hành cực hạn của chiến hạm Tinh Không khổng lồ là 10% tốc độ ánh sáng.
Xuất phát từ Trái Đất, thì sao có thể trong vòng 1 tháng đã đến được phần rìa Thái Dương Hệ, cũng chính là nơi kẻ xâm lăng đặt rào chắn được?
Nhưng bọn họ đã làm được, hơn nữa, còn chưa bao giờ phát hiện ra nghịch lý này.
Rào chắn của kẻ xâm lăng luôn bao phủ, duy trì lực nén đối với Thái Dương Hệ, mà càng đến gần hằng tinh Mặt Trời, tỷ lệ bị càng thấp.
Và sự nén này chỉ nhằm vào không gian vũ trụ trong trường hấp dẫn của Thái Dương Hệ, hơn nữa, còn khéo léo tránh được nhân loại cùng tất cả tạo vật của nhân loại.
Bởi vì các quy tắc của nền vũ trụ đã bị những kẻ xâm lăng âm thầm sửa đổi, nên nhận thức của nhân loại đã bị cản trở, nhận thức của nhân loại về không gian hoàn toàn bị xáo trộn.
Đang lúc này, trong vũ trụ mơ hồ vang lên tiếng ong ong chấn động.
Cả người Trần Phong rung rung.
Hắn thấy được ngay trước mặt mình, chính là phi hành khí hình cầu tròn khủng bố, thứ đã từng là ác mộng đối với hắn.
Thứ này đột nhiên xuất hiện ngoài không gian với tư thái cực kỳ đột ngột, nó gần bằng kích thước của mặt trăng, đem đến cho hắn một sự chấn động cực lớn.
Trần Phong hít sâu một hơi, mở hết động lực của Trạm Lam Tinh Không, nhào tới phía trước.
Thật ra thì hắn có thể trốn, nhưng hắn cho rằng chạy trốn chẳng có chút ý nghĩa gì.
Cứ xem như mình chạy trốn thành công đi, thì trong vũ trụ cũng chỉ còn lại mỗi một mình mình, vậy thì làm ăn gì được?
Cho tới bây giờ, thứ mà hắn muốn không phải là báo thù.
....
"Phù! Phù! Phù!"
Hắn tỉnh.
Hai tay của hắn ôm lấy đầu gối, ngồi trên giường, ánh mắt không hề tập trung, hoàn toàn trống rỗng.
Trong đầu hắn vẫn còn đang tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ vừa nhận được.
Trong lòng của hắn không khỏi toát ra bi thương.
Quá mạnh mẽ.
Rõ ràng sắp tìm được biện pháp phá giải sự thâm nhập tư duy rồi.
Nhưng vì sao trong lòng càng lúc càng cảm thấy tuyệt vọng?
Địch nhân phía trước cứ như một củ hành tây.
Mỗi lần cho rằng mình chỉ cần bóc lớp vỏ này ra, là có thể nhìn thấu bản chất bên trong, nhưng lại đột nhiên phát hiện rằng bên trong vẫn còn một lớp vỏ khác, càng bóc càng cay, cay đến mức nước mắt giàn giụa, cũng chẳng biết khi nào mới có thể kết thúc.
Tầng rào chắn mà kẻ xâm lăng dựng lên có thể nén cả không gian, điều này rõ ràng bóp méo toàn bộ quy tắc của vũ trụ, cũng là bóp chết nhận thức của nhân loại về vũ trụ.
Rốt cuộc thì trình độ khoa học kỹ thuật của kẻ xâm lăng phải ở mức nào?!!
Việc đối phó đối phương, giống như là ở trên bàn cờ vây của người khác, cùng người ta chơi cờ tướng vậy.
Nếu như chiến trường chính là tương lai ngàn năm sau, rốt cuộc mình phải làm thế nào để đánh bại người ta, trong khi người ta đã phá vỡ mọi nguyên tắc, bóp méo toàn bộ quy tắc rồi?
Sao có thể thắng chứ?
Cộc cộc cộc!
Có người đang gõ cửa phòng.
Trần Phong xem đồng hồ.
Đã chín giờ sáng rồi.
Rõ ràng cảm giác thời gian mới chỉ trôi qua một lát, nhưng không ngờ đã ngót nghét 3 tiếng rồi.
Hắn lắc đầu thật mạnh.
Không được, hiện tại mình đã quay về, phải mau chóng tỉnh táo lại, quan niệm về thời gian bị đảo lộn cả rồi.
Hắn có cảm giác trông mình rất buồn cười, luôn cho là thế giới này đều say chỉ có mỗi mình ta tỉnh táo, nhưng thực ra, toàn bộ đều là ảo giác của mình.
Hắn mở cửa.
Chung Lôi tóm lấy cánh tay hắn, thúc giục: "Nhanh lên, chúng ta phải mau chóng đến công ty thôi. Cha của u Tuấn Lãng đến công ty chúng ta rồi, bảo rằng muốn mua lại Tinh Phong Entertainment, để u Tuấn Lãng trở về thừa kế tập đoàn u Hòa đấy."
"Ồ, được thôi."
Trần Phong lại nhìn thấy gương mặt thân thuộc của Chung Lôi, trong lòng từ từ khôi phục lại bình tĩnh.
Bất kể là bây giờ, hay lại là ngàn năm sau, tôi đều lệ thuộc cả vào cô đấy.
Có thể quen biết cô, thật là tốt.
...
Nhờ các phương pháp và lý niệm quản lý tỉ mỉ của Mạnh Hiểu Chu nên Tinh Phong Entertainment, dù được xem là một tân sinh doanh nghiệp chưa đầy một tháng, không trải qua bệnh hỗn loạn chung của các doanh nghiệp mới thành lập chút nào.
Mạnh Hiểu Chu áp dụng linh hoạt hệ thống quản lý tối ưu hóa của các doanh nghiệp vừa và nhỏ mà anh ta đã học được ở Mỹ vào trong Tinh Phong Entertainment.
Thêm vào đó cũng không hề cứng nhắc, mà là kết hợp với tình huống thực tế ở Trung Quốc.
Hình thức quản lý càng nghiêm ngặt sẽ càng không nhân văn, càng theo đuổi hiệu suất thì khối lượng công việc của mỗi người sẽ luôn bị xếp đầy.
Đương nhiên, lương và đãi ngộ ở Tinh Phong Entertainment cũng cao hơn mức bình quân trong ngành 30%, nên dù các nhân viên có mệt một chút cũng không có ai ý kiến.
Lúc này, từng nhân viên thuộc công ty Tinh Phong Entertainment trong khu trung tâm thương mại thành phố Hán Châu đang xuất phát vội vàng, nhưng ai nấy đều rất trật tự.
Cây xanh trong sảnh văn phòng xanh um tươi tốt.
Chỗ làm việc của mỗi người đều vô cùng rộng rãi, vật phẩm bày bên mặt bàn vô cùng chỉnh tề.
Túi đựng hồ sơ, giá đựng tệp, ống đựng bút, màn hình, bàn phím và những thứ khác... đều có thứ tự và góc độ được duy trì ở mức độ nhất quán cao trong mỗi chỗ làm việc.
Đây được gọi là quản lý tiêu chuẩn trong ngành, mục đích là nâng cao hiệu quả của nhân viên, để nhân viên mới thích nghi với công việc càng sớm càng tốt và tạo ra văn hóa doanh nghiệp chuyên nghiệp.
Trong văn phòng chủ tịch.
Trần Phong và u Quốc Hoa ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế gỗ.
Hai người đang quan sát nhau.
u Tuấn Lãng đang tham gia các hoạt động bên ngoài để mở rộng danh tiếng và tầm ảnh hưởng của mình.
Không biết u Quốc Hoa đến đây thời gian này là vì cố ý tránh mặt u Tuấn Lãng, tránh cho con trai mình khó chịu mà nổ vũ khí ‘tành tạch’, hay chỉ là trùng hợp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận