Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1384: Là Phúc Hay Là Họa?

Lúc đầu, không ai tin chuyện hoang đường mà Trịnh Phong nói cả.
Nhưng sau đó, Trịnh Phong đã trưng ra bằng chứng.
Trong video, hắn nằm thẳng trên thiết bị học tập, hai mắt nhắm nghiền, mấy ống dẫn năng lượng quấn quanh người như dây leo, các mao mạch nhân tạo được kéo dài ra để nối với các tĩnh mạch ở ruột và dạ dày.
Ngoài ra, còn có hàng chục nghìn đường dây điều khiển thần kinh được kết nối dày đặc với hắn, liên kết với từng sợi thần kinh của hắn.
"Hai tháng này em vẫn luôn ở trong trạng thái thôi miên. Em đã kết hợp giữa "Thế Ngoại Chi Ca" và "Thần Phong", phát tần số này trong đầu để tạo cho mình ảo giác rằng tốc độ thời gian đã trôi qua nhanh hơn. đồng thời, cải thiện độ tập trung chú ý của em luôn. Nói thẳng ra, em đang mơ, rồi học trong mơ. Vì thế, nhu cầu ăn uống sinh lý gì đó đều được giải quyết thông qua các công cụ này. Cảm giác đói bình thường cũng bị che lấp bởi sự đánh lừa thần kinh."
Đinh Hổ: "Cậu điên rồi hả? Cậu phải làm đến mức này à? Mục đích của việc học mấy môn học đặc biệt trước đó của cậu chính là để thiết kế cách 'gặm sách' điên rồ này à?"
"Gặm sách gì chứ, trang bị của em có tên đàng hoàng đấy. Nó là thần khí 'nhồi thức ăn cho vịt'. Thần khí này có thể nâng cao hiệu quả học tập của em, cực kỳ trâu bò."
Đinh Hổ: "Uầy..."
Trịnh Phong: "Nếu em không tự tìm cách, em sợ vài chục năm nữa sẽ cũng không thể tốt nghiệp được hệ chính quy. Làm người thì phải biết cách tự ép mình một chút, nói không chừng lại có thành tựu. Em cảm thấy rất ổn. Bây giờ, em sẽ nộp đơn thi lại học kỳ I tiểu học."
Trịnh Phong vui vẻ đi làm bài thi lại.
Đinh Hổ cũng nhận được báo cáo phân tích vụ 'tai nạn' từ ủy ban kế hoạch nhà hiền triết.
Một báo động giả.
Trịnh Phong quả thực đã lợi dụng các khái niệm thiết kế và kiến thức liên quan vô cùng hời hợt nông cạn của mình để tạo ra thần khí "nhồi thức ăn cho vịt" này.
Nhưng hắn đã cơ trí mượn chức năng thiết kế phụ trợ của chủ não chính Phồn Tinh, chỉ cần nhập nhu cầu cá nhân của mình vào, nhập thêm khung phác thảo thiết bị một cách chung chung, còn việc xác minh độ tin cậy và hoàn thiện những thứ chi tiết khác thì giao cho chủ não Phồn Tinh tự động hoàn thành cuối cùng, sản xuất ra thành phẩm.
Về phần "mất tích" của hắn, căn bản là...đá phản lưới nhà.
Hắn thật sự chẳng đi đâu cả, nhưng sau khi thiết bị này được hoàn thành, hắn chẳng thèm nói với ai mà mở máy chạy thử cái thần khí "Nhồi thức ăn cho vịt" này luôn, kết quả là hiệu ứng của sự kết hợp giữa "Thế Ngoại Chi Ca" và "Thần Phong" quá mạnh, khiến hắn trầm mê không thể cứu vãn, mãi cho đến 2 tháng sau, khi hoàn thành xong tiến độ học tập đã định, hắn mới bị đánh thức bởi chương trình cài đặt sẵn.
Những kẻ tự xưng là nhà hoạch định kế hoạch nhà hiền triết thông minh, cả sự lãnh đạo tuyệt vời của cấp lãnh đạo đế chế đều bị dọa cho điên rồi, thậm chí chẳng ai nghĩ đến chuyện sẽ đến nhà của Trịnh Phong để tìm hắn.
Bọn họ tìm kiếm khắp hành tinh số 7 và cả tinh hệ Liệt Dương 3, nhưng chỉ bỏ sót mỗi căn nhà của Trịnh Phong, phát huy triệt để câu nói 'nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất' đến cực hạn.
Ngoài ra, quả thực có robot trinh sát tiến vào phòng của Trịnh Phong, nhưng lại xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng được.
Bộ não nhân loại điều khiển robot như thế này. Đầu tiên kết nối bộ não với bộ lặp trí năng thông qua liên kết sóng não, sau đó gửi lệnh đến robot thông qua bộ lặp. Bộ lặp sẽ phản hồi lại trạng thái của robot cho não bộ. Robot nano của mỗi người thường sẽ có một mã tư duy cụ thể để ngăn chặn việc nhầm lẫn với các robot nano của những người khác, tránh nhầm lẫn trong việc đưa ra chỉ thị hướng dẫn.
Nhưng khi robot trinh sát này tiến vào phòng của Trịnh Phong, phương pháp mã hóa mật khẩu tư duy đột nhiên mất hiệu lực, tầng cấu trúc dưới chót đã bị vô thức của Trịnh Phong tiếp quản, nên robot không nhận ra hắn, “tay trắng” rời đi.
Rất nhiều yếu tố kết hợp lại với nhau đã dẫn đến trò hề hôm nay.
Tóm lại, tình hình náo loạn kết thúc tại đây, một lần nữa khiến những học giả chuyên nghiệp ít ỏi còn trụ lại trong kế hoạch nhà hiền triết phải từ bỏ.
Không có lý do nào khác, lúc trước từng có người đề nghị cấy chip huấn luyện tư duy cho Trịnh Phong để giúp hắn tiếp thu kiến thức nhanh hơn, sau đó, ý kiến cùi bắp này bị bọn họ bác bỏ, vì hầu hết mọi người đều cho rằng lối đi tắt này sẽ triệt tiêu tiềm năng của Trịnh Phong.
Giờ thì hay rồi, người khác không cấy chip cho hắn, tự hắn xài phương pháp xưa cũ luôn.
Chuyện này chẳng biết là phúc hay là họa.
Sau một loạt tranh luận, các học giả đại khái đã đi đến kết luận sau đây.
"Thần khí "nhồi thức ăn cho vịt"của Trịnh Phong về bản chất không phải là lối tắt. Hệ thống kiến thức của hắn vẫn đến từ việc chủ động học tập. Chẳng qua, não bộ của hắn cần sự hỗ trợ kiểm soát cường hóa, cần có độ tập trung cao hơn để có được hiệu quả học tập cao hơn, cũng chính là cái gọi là học tập bắt buộc trong trạng thái mơ. Ngoài ra, các anh hãy xem kỹ thuật lập trình của Trịnh Phong đi. Hắn đã sử dụng kỹ thuật đánh lừa thần kinh để giảm thời gian ngủ hàng ngày xuống chỉ còn 5 giây, tiết kiệm luôn cả thời gian ăn uống ngủ nghỉ dì đó. Đó là lý do tại sao hắn có thể chỉ dùng 2 tháng để hoàn thành khóa học học kỳ I của lớp tiểu học, thứ mà lẽ ra phải mất ít nhất 2 năm mới có thể hoàn thành. Xét trên một khía cạnh nào đó, đây thực sự có thể là phương pháp học tập chuyên sâu phù hợp nhất với hắn, nó có thể bù đắp khiếm khuyết của tốc độ phát triển nhân loại thế kỷ 21."
"À cái này!"
"Biến thái vậy!"
"Ta nói, hắn không cảm thấy mệt sao?"
"Hắn giỡn với thần kinh của mình như vậy mà không sợ biến thành tâm thần phân liệt à?"
"Đúng thế, cho dù có ấn ký quy ước vận mệnh, thì một người trưởng thành bình thường cũng không thể chịu nổi. Nói một cách chính xác, hắn còn chưa thành niên đâu."
Trong phòng họp không ngừng vang lên tiếng cảm thán và sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận