Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 432: Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội

Lần sau, chỉ cần các thế hệ sau đừng có đi tìm chết, tự giết mình trước khi gặp địch nhân thực thụ, thì nhân loại hẳn là không thể thua.
Chờ sau khi chiến thắng, Trần Phong có thể sống một cách nghiêm chỉnh hơn, hưởng thụ sinh hoạt của tương lai.
Nếu như có thể sử dụng cả một đời ấy để học hỏi kiến thức khoa học và công nghệ, trở thành một người uyên thâm mọi thứ như Đổng Sơn, hoặc trở thành một nhà đại học vấn "nhất kỵ tuyệt trần" trong một lĩnh vực nào đó như u Thanh Lam, thì âu cũng là chuyện hạnh phúc cả.
Nếu chính mình thực sự có thể học chuyên sâu một lĩnh vực nào đó, rồi lại mang nó trở lại thế kỷ 21, thì tương lai sẽ như thế nào?
Trần Phong vừa mới tưởng tượng tình huống trong chốc lát, trong lòng đã có chút 'tâm ý viên mã' (đứng núi này trông núi nọ).
Hắn lắc lắc đầu, nhanh chóng rút khỏi ảo tưởng vô bổ này, tiếp tục suy tính đến chính sự.
Làm thế nào để nhân loại có thể dành được một chiến thắng hoàn mỹ hơn?
Trần Phong hơi nghiêng đầu nhìn người bảo vệ da trắng vẫn đang lén lút nhìn mình với ánh mắt sùng bái.
Hắn lại nghĩ đến Lộ Tiên Phong và đám người Lawrence, những người từng nhìn mình với sự sùng bái ngưỡng mộ còn cuồng nhiệt hơn.
Haizzz, nếu như có thể nâng đỡ nên một nhà lãnh tụ vĩ đại trong thế kỷ 30, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lần trước "Trần Phong đại sư" đã hình thành hệ tư tưởng "tiên tri" sơ bộ, nhưng nó vẫn chưa đủ mạnh, ảnh hưởng của nó đối với các thế hệ sau này không đủ mạnh để ảnh hưởng đến động cơ hành vi của nhân loại trong suốt 500 năm sau, nó không đủ mạnh để hình thành một lực liên kết đủ mạnh, khiến thế hệ tương lai xoay quanh ý chí của mình, hiện ra một mô hình cạnh tranh hoàn toàn lành mạnh.
Cuối cùng lại phát triển thành một cuộc chiến tranh giữa những nước phát ngôn, kéo dài 389 năm, cũng trở thành lực đẩy cuối cùng dẫn đến sự cực đoan hóa của Lôi, tạo điều kiện cô bắt đầu cuộc chiến tranh trăm năm tàn khốc hơn.
May mắn thay, nhờ có sự tồn tại của chính mình, nên cuối cùng mới có thể kết hợp những thành quả của Lôi với những thành quả của Chiến Tuyến Tự Do, để mấy trăm năm này không bị lãng phí.
Trong kiểu cạnh tranh không lành mạnh này, mặc dù các cường quốc khác nhau trên thế giới và Lôi đã đẩy nhanh sự phát triển của khoa học và công nghệ, do sự chạy đua vũ trang, nhưng trong tiềm thức của Trần Phong vẫn cảm thấy rằng, nếu nhân loại có được một chuỗi lãnh tụ vĩ đại thành công liên tiếp, họ sẽ hướng sự cạnh tranh luẩn quẩn này trở nên lành mạnh hơn.
Nếu duy trì cường độ cạnh tranh, lại khống chế nó trong một phạm vi nhất định, không cho chiến tranh thực sự xảy ra, như thế sẽ tốt cỡ nào chứ?
Nhưng hắn thực sự không thể nghĩ ra cách để vượt qua thời gian, khống chế chính xác hệ tư tưởng của thế hệ tương lai để đạt đến mức độ như vậy.
Thật sự quá khó!
Hắn điên cuồng vò đầu.
Cuối cùng miễn cưỡng vuốt thuận, Trần Phong cho rằng, hiện tại chỉ có thể nghĩ ra biện pháp tạm thời mà thôi, sau khi chết, hắn sẽ truyền lại hệ tư tưởng này, thử để thế hệ này truyền đến thế hệ khác trong tuyến thời gian đầy biến ngẫu nhiên xam sao.
Cầu cho tín niệm của mình thực sự đủ mạnh để vượt qua mấy trăm năm tiếp theo, soi sáng một hoặc một nhóm người thừa kế có tài hoa và phẩm cách cao thượng hoàn mỹ nào đó, thúc giục những người này đứng lên, phát triển tiềm lực của chính họ, đảm nhận vai trò lãnh tụ dẫn dắt nền văn minh đi lên.
Những người theo chủ nghĩa hoàn hảo rất giỏi trong việc tự tìm kiếm rắc rối cho mình. Trần Phong vốn không phải là người cầu toàn, nhưng hắn bị từng mạng người từng mạng người bức ép trở thành một người cầu toàn đến mức cực đoan.
Lần này hắn thực sự bị rúc vào sừng trâu, không thể thoát ra được.
Một lúc lâu sau, hắn tự tát mình một cái.
Mình CMN đừng có nghĩ cái này nữa!
Nghĩ gì đó vui vẻ một chút!
Sau khi chiến thắng thì nên làm gì bây giờ?
Nhưng ngay lập tức, một vấn đề khác mà hắn vốn không muốn đối mặt, nhưng cũng không thể trốn tránh, lại dần hiện ra trong đầu hắn.
Chỉ cần nổ tung chiến hạm hình cầu, là đã thực sự chiến thắng rồi sao?
Chiến hạm này có tuổi đời 500.000 năm, tức là đối phương đã chế tạo nó cách đây 500.000 năm.
Trước và sau thời điểm này, chẳng lẽ kẻ mắt kép không tạo ra những thứ khác?
Một nền văn minh của kẻ mắt kép cường đại như vậy, lại chỉ có một chiến hạm sao?
Kiến thức thường thức nói cho hắn biết, điều này là không thể.
Thậm chí, chiếc chiến hạm hình cầu này có thể chỉ là một đơn vị trinh sát, đóng vai trò tiền đồn trong hệ thống quân sự của kẻ mắt kép.
Vậy thì, sẽ rất tuyệt vọng.
Cũng giống như leo núi vậy, người ta chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh phía sau đỉnh núi, nếu họ vượt qua được mọi chướng ngại vật và đứng trên đỉnh ngọn núi.
Phong cảnh phía sau ngọn núi có thể sẽ rất kỳ vĩ oai hùng tráng lệ, nhưng cũng rất có thể, phía sau ngọn núi này lại là một ngọn núi khác, cao vút chọc trời, núp trong tầng mây, xanh thẳm tuyệt đẹp và đầy hiểm trở.
Trải qua một thời gian dài trước đây, mục tiêu của Trần Phong rất đơn giản, đó là tiêu diệt chiến hạm hình cầu duy nhất của đối phương.
Hắn không đủ tư cách, không hề đắn đo suy nghĩ về những chuyện phía sau.
Nhưng bây giờ, xác suất đánh bại chiến hạm hình cầu đã thay đổi từ 0% lên ít nhất 70%, hắn không thể không lo nghĩ thêm về những chuyện phía sau.
Xét ở mọi kết cục, chỉ có hai kết cục có khả năng xuất hiện nhất.
Thứ nhất, chiến hạm hình cầu là đơn vị tác chiến nòng cốt của kẻ địch, là cánh tay đắc lực, là binh chủng cường lực nhất của kẻ mắt kép. Nhân loại tiêu diệt chiến hạm hình cầu, phá hủy hoặc bắt sống tất cả kẻ mắt kép bên trong chiến hạm. Nền văn minh Trái Đất công khai võ lực thành công, đạt được hiệp ước hòa bình với nhau. Nhân loại chính thức mở cửa, cùng nền văn minh vũ trụ đi liền một chỗ, bước vào kỷ nguyên Ngân Hà, hòa nhập ổn định vào hệ thống xã hội vũ trụ.
Thứ hai, chiến hạm hình cầu thực sự chỉ là một đơn vị trinh sát. Vì tiêu diệt triệt để toàn bộ nhân loại, kẻ xâm lăng tiếp tục duy trì rào chắn Thái Dương Hệ, triển khai quân đội chân chính đến đây, áp dụng hình thức nghiền ép, thực hiện chiến dịch hủy diệt nền văn minh.
Tình cảm muốn Trần Phong hy vọng rằng đó là cái kết đầu tiên, và lý trí nói với hắn rằng, mơ à.
Kết cục thứ hai sẽ mang lại cho hắn sự tuyệt vọng lớn hơn, nhưng khả năng xảy ra của nó quả thực là lớn nhất.
Nói cách khác, ngay cả khi đó là kiểu kết cục đầu tiên, kẻ mắt kép vẫn có khả năng sẽ chọn con đường tiếp tục khơi mào một cuộc chiến tranh toàn diện khác.
Trước giờ, Trần Phong chưa bao giờ nói chuyện với những kẻ xâm lăng, nhưng có một số phán đoán huyền bí như vậy đấy, chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt là có thể hiểu ngầm trong lòng.
Khi hắn còn mặc Thần Ưng Giáp và bị nổ tung, hắn đã nhìn vào kẻ mắt kép qua khung cửa sổ, ánh mắt của đối phương chính là sự lạnh lùng, kiêng kị và sợ hãi.
Trên đời, không có chuyện vô duyên vô cớ yêu hận, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ lại sợ hãi.
Nếu nền văn minh Trái Đất thực sự hèn mọn như vậy, thì làm sao đối phương phải sợ?
Chỉ cần lạnh lùng không cảm xúc, nghiền ép qua là được mà.
Vì vậy, Trần Phong hiểu được tiềm lực của nhân loại Trái Đất cao hơn so với đối phương rất nhiều, và chắc chắn đối phương cũng hiểu rõ điều này.
Trần Phong đã tìm ra được động cơ chính xác khiến đối phương phát động cuộc chiến này.
Đáp án này khiến hắn vừa cao hứng, lại vừa phiền muộn.
Ngạn ngữ Trung Quốc có câu thế này.
Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.(*)
Nền văn minh Trái Đất nhỏ yếu nhưng lại nắm giữ quá nhiều tiềm lực, một khi bại lộ, nhất định sẽ bị diệt vong.
Đây là sự thật khách quan, không thể vì ý muốn của một cá nhân nào đó mà thay đổi.
Trần Phong lại bắt đầu vò đầu.
Việc thu thập 1000 sợi tóc của Chung Lôi có thể rất khó khăn, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, có lẽ phải mất vài ngày nữa hắn mới có thể tự mình thu thập được.
Do quá mải mê suy nghĩ về mọi chuyện nên chẳng hề hay biết vừa rồi Chung Lôi có đi ngang qua quảng trường nhỏ thì nhìn thấy hắn, cô nàng liền hào hứng phóng tới siêu thị nhỏ mua hai cây kem ly bước tới, nhưng hắn vẫn chẳng nhận ra.
Chung Lôi cũng không làm phiền hắn, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn người đàn ông này đang trông như một kẻ điên, vẻ mặt hắn thỉnh thoảng lại thay đổi, có lúc mỉm cười, có lúc đau khổ, có lúc tức giận, có lúc bối rối.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi, chính là sự u ám luôn tồn tại trong ánh mắt của hắn.
Hắn còn tự tát mình một cái.
Bốp một tiếng, đặc biệt vang dội.
Hắn thoạt nhìn như một kẻ điên, có chút điên rồ.
---
(*)
木秀于林

,
风必摧之

;
匹夫无罪


怀璧其罪

: cây cao đón gió; người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Chỉ những người tài hoặc có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận