Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 223: Phải Gọi Tôi Là Trần Lão Sư

Sau khi Trần Phong rời khỏi phòng chừng vài chục phút, Đường Thiên Tâm mới đi ra.
Hắn rướn cổ lên nhìn vào bên trong: "Sao rồi?"
"u Thanh Lam đang báo cáo công việc với sở trường của cô ấy, không sao đâu."
Trần Phong: "Ừm, không sao là tốt rồi."
Đường Thiên Tâm: "Anh cũng đừng có trách cô ấy, áp lực của cô ấy có hơi lớn nên mới vậy."
Trần Phong tỏ vẻ sao cũng được, cười cười: "Hiểu mà."
Muốn nói đến áp lực, thì ai thua ai chứ?
Chẳng qua hắn lười than phiền mà thôi, hắn cũng muốn nổi giận, nhưng mọi chuyện đã vậy rồi, có dùng 10 con bò kéo cũng không được.
Trần Phong lại nổi máu bà tám, hỏi: "Đúng rồi, cô ấy bảo hạng mục bị ngừng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Công tác chính của cô ấy là tổ trưởng một hạng mục của viện khoa học, nhưng quãng thời gian gần đây, tiến độ của hạng mục bị mắc kẹt, mãi vẫn không có tiến triển. Nếu như trong vòng hai tháng mà cô ấy không có thành quả mang tính đột phá nào, thì hạng mục sẽ bị dừng hẳn."
Trần Phong: "Sau đó cô ấy sẽ mất vị trí tổ trưởng hạng mục, trở thành trợ thủ trợ lý cho người khác?"
Đường Thiên Tâm gật đầu: "Đúng vậy. Có điều, áp lực của cô ấy không phải là vì thay đổi địa vị. Cô ấy chẳng quan tâm đến nó đâu, thứ cô ấy quan tâm chính là tâm huyết nhiều năm trở nên uổng phí, mà thành quả của hạng mục này sẽ trợ giúp cho nhân loại rất nhiều."
Trần Phong thuận miệng hỏi: "Rốt cuộc thì cô ấy đang nghiên cứu cái gì vậy? Là cơ mật sao?"
"Không tính là cơ mật. Dù sao cũng không có thành quả gì, nói cho anh nghe cũng không sao. Cô ấy cho rằng, thông qua một phương pháp kỹ thuật nào đó, có lẽ là sự bơm vào của năng lượng, cũng có lẽ là một thứ xúc tác giống như enzyme sinh học, mà vật chất có thể chuyển đổi thành phản vật chất theo khối lượng mol. Mấy năm nay, cô ấy luôn muốn chứng minh chuyện này, đáng tiếc, từ đầu đến cuối chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn phỏng đoán."
Hai mắt Trần Phong tỏa sáng.
Không khỏi không thừa nhận, lần nào u Thanh Lam cũng có thể mang đến cho hắn sự kinh hỉ.
Trần Phong thực sự không thể hiểu được nguyên lý tác dụng của vượt hạt, nhưng không thể nghi ngờ, phỏng đoán của u Thanh Lam đánh bậy đánh bạ lại đoán trúng phương hướng rồi!
Hắn hỏi: "Phản vật chất? Chế tạo bom phản vật chất?"
Đường Thiên Tâm gật đầu: "Đúng thế. Hơn nữa, cô ấy còn cho rằng, nếu có thể khống chế chính xác tốc độ chuyển hóa và năng lượng đầu ra này một cách trơn tru, thì thậm chí, chúng ta có thể sử dụng năng lượng phản vật chất như năng lượng hạt nhân!"
"Đây chính là một ý tưởng vĩ đại, có điều, chuyện này thực sự khó khăn. Khụ khụ."
Đang lúc hai người trò chuyện, u Thanh Lam đẩy cửa đi ra ngoài.
Dường như cô nàng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, bất mãn nói: "Thiên Tâm, cậu nói với anh ta mấy thứ này làm gì chứ? Lãng phí nước bọt."
Trần Phong lắc đầu một cái, phản bác: "Những lời này của cô không đúng rồi. Nói với tôi những thứ này, không hề lãng phí nước bọt nhé."
u Thanh Lam nhướng chân mày lên: "Anh có ý gì?"
Trần Phong: "Không có ý gì đặc biệt đâu, tôi chỉ tán thành phỏng đoán của cô mà thôi."
"Thôi đi. Tôi không cần kẻ mù chữ tán thành, điều này khiến tôi có cảm giác tôi là Minke (*) mất."
(*) Nguyên văn
民科

viết tắt của nhóm người tự nhận mình là nhà khoa học dân gian, nhưng chỉ biết nói lời sáo rỗng không có căn cứ, chỉ dựa vào tư duy để đưa ra lập luận chứ không thông qua nghiên cứu.
Trần Phong: "Ai lại nói học sinh của mình là mù chữ chứ?"
"Chẳng lẽ không đúng chắc? Ngay cả bậc tiểu học mà cũng chẳng tốt nghiệp nổi, rõ là thứ học tra cặn bã, lại còn chẳng biết tôn sư trọng đạo chút nào."
u Thanh Lam quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ 'tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh'.
Đường Thiên Tâm bên cạnh, nhìn hai người cãi vã như vậy, lại cảm thấy có chút thú vị.
Lần này Đường Thiên Tâm gọi Trần Phong tới, chủ ý ban đầu chính là muốn thật lòng khích lệ, cổ vũ hắn một chút, để hắn đừng từ bỏ dễ dàng như vậy.
Thậm chí, cô còn muốn chủ động nói rằng, dù anh đã rớt khảo hạch, nhưng chúng ta vẫn có thể ăn cùng nhau một bữa cơm, tôi vẫn có thể chờ anh.
Nhưng sau khi thấy mặt hắn, lại bị u Thanh Lam náo một trận, nên đã quên nói mất, bây giờ thì lại không mở miệng được.
Thật ra, lúc này Đường Thiên Tâm còn cảm thấy hơi khó chịu.
Nói thế nào thì gương mặt của Trần Phong cũng giống như đúc vị đại sư của ngàn năm trước, thấy hắn bị u Thanh Lam mắng xối xả như vậy, cô cứ thấy cảm giác là lạ.
Đang lúc Đường Thiên Tâm nghĩ như vậy thì Trần Phong cũng trỏ tay vào mặt chính hắn và nói: "Cứ coi như cô không xem mặt mũi của chúng ta ra gì, thì cũng phải nể mặt mũi của tôi chút chứ? Thế mà cô lại dám hướng về phía mặt của Trần Phong đại sư mặt, bảo ông ta là mù chữ, là học tra cặn bã, vậy chắc cô tôn sư trọng đạo lắm nhỉ? Trong thủ phủ còn có pho tượng của tôi đấy, cô cứ thẳng tay chỉ vào mặt pho tượng của tôi mà bảo tôi là học tra cặn bã đi?"
Đường Thiên Tâm và u Thanh Lam đồng loạt ngu người.
Chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như thế!
Chẳng qua dáng dấp giống thôi mà, là ai đã cho anh dũng khí?
Lúc này thật đúng là cho anh "mặt mũi" đấy!
Thừa dịp hai người đánh trở tay không kịp, nét mặt Trần Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bất kể các cô có tin hay không, tôi có một ý tưởng rất hoàn thiện về phỏng đoán của cô. Vô cùng hoàn thiện! Trước tiên, cô cứ nghe qua một chút xem sao."
u Thanh Lam lắc đầu: "Quỷ mới nghe anh."
Đường Thiên Tâm kéo kéo cô nàng: "Cậu cứ để Trần Phong nói đi."
u Thanh Lam bĩu môi: "Anh ta sắp đào ngũ rồi, tớ không muốn để ý đấy, được không?"
Trần Phong nói: "Vậy thì thế này đi. Nếu như ý tưởng mà tôi nói ra thực sự không có tác dụng gì có, tôi sẽ xin lỗi các cô, cũng sẽ ngoan ngoãn gọi cô là lão sư. Tháng sau, tôi sẽ tham gia khảo hạch quân tình nguyện, bắt đầu từ lính hậu cần để đi lên, thay đổi tỷ lệ trong đánh giá của cô thành 100%."
Lúc này u Thanh Lam mới có chút hứng thú: "Được, cứ quyết định vậy đi, anh nói đi."
"Đừng vội, tôi còn chưa nói xong đâu." Trần Phong cười một cách bí hiểm: "Nếu như ý tưởng của tôi có thể đem lại gợi ý cho hạng mục của cô, cô phải công nhận thành quả của tôi, và sau này cô phải gọi tôi là lão sư. Ừm, là Trần lão sư."
Hắn muốn 'liễu ám hoa minh hựu nhất thôn'! (*)
...
Trong phòng làm việc của Đường Thiên Tâm.
Trần Phong đứng trước màn chiếu lập thể, hai người Đường u thì ngồi ngay ngắn trên ghế salon, giống như học bá đang nghiêm túc nghe giảng.
Đường Thiên Tâm tràn đầy hứng thú, ánh mắt của u Thanh Lam thì lại lộ ra tia hung ác.
Rất hiển nhiên, u Thanh Lam không cho rằng Trần Phong có thể có cao kiến gì.
Thoạt tiên, Trần Phong phất phất tay, màn chiếu lập thể hiện ra báo cáo nghiên cứu của u Thanh Lam.
Lướt qua một đống lớn công thức tính toán xem không hiểu, Trần Phong đi thẳng vào vấn đề —— kết luận cuối cùng.
Hắn chỉ vào hàng chữ này, nói: "Nghiên cứu viên u Thanh Lam, liên quan tới phần báo cáo này của cô, tôi sẽ cho cô một câu trả lời chắc chắn như sau: Kết luận của cô hoàn toàn đúng đắn, xác thực tồn tại một loại phương pháp."
"Nói nhảm! Cần anh phải nói chắc? Nếu không đúng thì tôi tốn nhiều thời gian và tinh lực trong hạng mục này làm cái gì?" u Thanh Lam tức giận nói.
Trần Phong lại nở một nụ cười: "Cô đừng mất kiên nhẫn như thế. Bởi vì tôi sẽ bổ sung phỏng đoán cho cô mà. Cô có thể loại trừ suy luận đầu tiên đi. Ít nhất là trong giai đoạn hiện nay, không cần thiết và cũng không tồn tại phương pháp bơm vào năng lượng gì đó. Với năng lượng mà nhân loại chúng ta đang nắm giữ, ngay cả khi bơm toàn bộ điện lực thu được từ màng Dyson vào trong, thì cũng chẳng thể chế tạo được bom phản vật chất có thể sử dụng cho chiến tranh được."
u Thanh Lam liếc hắn một cái: "Trình bày luận cứ và quá trình luận chứng của anh ra đây. Làm khoa học chân chính thì cần phải chặt chẽ cẩn thận, nói có sách mách có chứng. Chỉ có Minke mới có thể trực tiếp đưa ra kết luận thôi."
Trần Phong: "..."
---
(*) Nguyên văn
柳暗花明又一村

(tạm dịch: Bóng liễu hoa tươi một thôn làng) trích trong bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Hàm ý: mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận