Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 185: Tôi Còn Trống Vị Trí "Bạn Trai"

Từ đó, mơ ước của u Quốc Hoa đối với Tinh Phong Entertainment xem như chấm dứt.
Không phải là u Quốc Hoa không muốn, mà là không tài nào thực hiện được.
Nếu muốn thao túng Tinh Phong Entertainment, và nắm lại quyền quản lý u Tuấn Lãng, thì u Quốc Hoa phải nắm tỷ lệ cổ phần nhiều hơn Trần Phong, trở thành đại cổ đông lớn nhất.
Nhưng dựa theo tỷ giá hiện nay, lại cân nhắc đến chi phí bảo hiểm mà công ty phải trả trong thời kỳ sáp nhập và mua lại, cho dù cho ông ấy chỉ cần 47,5% cổ phần, thì định giá cũng đã hơn 4 tỷ.
Số tiền khổng lồ như thế, cho dù là tập đoàn u Hòa đi chăng nữa, thì cái giá này cũng quá chát.
"Cha có muốn con bảo với sư phụ đàm phán lại lần nữa không?"
u Tuấn Lãng vuốt mặt mình, cười khì khì hỏi.
u Quốc Hoa chỉ tay ra ngoài cửa: "Nếu không muốn bị đập một trận nữa, thì lanh lẹ xéo ngay cho ta!"
Có điều, cho dù u Quốc Hoa có muốn trò chuyện với Trần Phong thì cũng không có cơ hội.
Sau khi Tinh Phong Entertainment bùng nổ, ngày hôm sau, Trần Phong và Chung Lôi cùng bước lên máy bay, bay đến Los Angeles.
Lần này, hai người không mang theo Mạnh Hiểu Chu làm phiên dịch.
Lần này, cũng không phải có thương vụ hợp tác, cũng không có bất kỳ cuộc đàm phán chính thức nào.
Chung Lôi đã thông qua trình độ tiếng Anh cơ bản, Trần Phong cũng tăng năng lực giao tiếp lên không ít, cho nên những giao tiếp cơ bản không thành vấn đề.
Hai người sóng vai nhau ra khỏi sân bay Los Angeles.
Chung Lôi dùng ánh mắt rất ngượng ngùng nhìn Trần Phong: "Tôi đã bảo là anh không cần phải theo tôi làm gì rồi mà. Tôi chỉ cần trực tiếp tới học viện báo danh, sau đó bế quan luyện tập, dù sao thì trong ba tháng này, tôi cũng chẳng tính ra cửa làm gì cả."
Trần Phong lắc đầu, chỉ nói: "Tôi không yên tâm, phải tận mắt nhìn cô sắp xếp xong mọi thứ mới được."
Đối với sự cố chấp của hắn, Chung Lôi cũng phải bó tay.
Mặc dù không thể lý giải nổi, nhưng loại cảm giác này...thực sự rất tốt.
Mặc dù Los Angeles là một thành phố lớn, nhưng bố cục của toàn thành phố lại vô cùng phân tán, đông 1 khu, tây 1 khu, nếu ra ngoài mà không có xe ô tô thì cũng chẳng đi đâu nổi.
Trường George Mason mà Chung Lôi theo học, cách sân bay khoảng 80 km, được bao quanh giữa núi và biển, môi trường cực kỳ yên tĩnh.
Học viện George Mason là một nhạc viện tư nhân, nổi tiếng toàn cầu. Đây là nơi đào tạo chuyên sâu về kiến thức, nâng cao về lý thuyết âm nhạc và các nhạc cụ khác nhau, cũng như dạy cách nắm bắt cảm xúc trong quá trình sáng tạo vô cùng độc đáo. Không ít nhạc sĩ nổi danh được mời làm học giả ở đây, thậm chí, có người còn là học viên nơi đây.
Đương nhiên, học phí không hề rẻ, mức phí cho một khóa học 3 tháng là 200.000 Đô la.
Bởi vì Chung Lôi là tác giả của "Thiêu Đốt Bản Thân", nên vẫn có chút tiếng tăm ở bên này, đối phương đã giảm giá cho cô 50%, chỉ lấy 100.000.
Hai người chờ không bao lâu, 1 chiếc Mercedes-Benz Vito vững vàng dừng lại.
Người tài xế da đen từ phía trên nhảy xuống, đầu tiên là cúi đầu xem bức ảnh, sau đó rướn cổ lên, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhanh chóng chạy đến cửa sân bay tìm được hai người.
Lên xe, rời đi.
Người tài xế da đen hết sức nhiệt tình, luôn niềm nở trò chuyện trên suốt chặng đường.
Có điều, mặc dù Chung Lôi rất nhiệt tình với Trần Phong, nhưng đối với người xa lạ thì cô nàng chẳng thèm buông một câu.
Thịnh tình khó lòng chối từ, Trần Phong đành phải dùng trình độ tiếng Anh miễn cưỡng qua cửa của mình, chắp vá vài câu để nói chuyện với người tài xế "chuyện kể mãi không hết" này.
Thực ra, Trần Phong cũng đang mất tập trung, hắn đang suy nghĩ chuyện của mình.
Hắn theo Chung Lôi tới Los Angeles, không chỉ vì lo lắng cho an toàn của Chung Lôi, đây chỉ là một trong số đó.
Còn có nguyên nhân khác. Nhưng hắn vẫn chưa thể quyết định được có nên truyền cảm hứng từ CD vàng cho Chung Lôi hay không.
Nếu như phải làm, thì phải làm thế nào để vừa đạt được mục đích, vừa không quấy nhiễu và hạn chế sự phát huy của năng lực của cô nàng, phải làm thế nào để tối đa hóa tỷ lệ thành công đây?
Những hành vi cử chỉ liên quan đến tương lai, nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng kì thực phải thật tinh tế.
Dù chỉ là nói sai một câu, cũng có thể khiến tất cả công sức đổ sông đổ bể.
Từ bây giờ đến ngày xuyên không còn chưa tới 10 ngày, Trần Phong quyết định tạm thời để trống những ngày này để ở bên này suy nghĩ thêm, phải suy nghĩ thật nghiêm túc, vì đây là một quyết định cực kỳ trọng đại.
Đột nhiên, quãng giọng của người tài xế da đen trở nên cao vút.
"Khà khà, người anh em, có nhìn thấy khu biệt thự trên núi kia không?"
Trần Phong ngoái đầu nhìn, trên sườn đồi bên trái chiếc xe, một dãy biệt thự hoa lệ được xây dựng ngay hàng thẳng lối, vừa khí phách lại thanh lịch.
Trần Phong gật đầu: "Rất đẹp."
"Đúng vậy, anh lại nhìn về phía bên phải mà xem, đây chính là Thái Bình Dương! Anh biết không, chỉ cần đẩy cửa sau của phòng khách, đi vào sân sau, đứng ở bể bơi tư nhân của chính mình, và chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Thái Bình Dương xanh biếc nơi xa xa, đây là chuyện tuyệt vời biết bao nhiêu. Anh còn có thể mở một bữa tiệc nho nhỏ, mời toàn bộ mỹ nữ Los Angeles đến đây để gặp gỡ, chuyện trò về đủ thứ chuyện linh tinh trên đời. Đến lúc đó, bãi cát, ánh mặt trời, những mỹ nữ nóng bỏng, tiệc tùng cuồng dã...Trên thế giới này, làm gì còn chuyện nào tuyệt vời hơn thế chứ!"
Trần Phong gật đầu: "Đúng là rất tuyệt."
Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, chờ sau này rảnh rỗi rồi, hay là tới bên này, mua một căn nhà như vậy nhỉ.
Không cần biết là đến bên này để nghỉ phép, hay là mở rộng địa bàn, hắn sẽ biến nơi này thành một nơi để đặt chân, một nơi thuộc về mình.
Nếu như muốn khoa học kỹ thuật ảnh hưởng đến tương lai hơn nữa, thì chắc chắn không thể bỏ qua quốc gia này.
Los Angeles, New York và Oakland, chính là 3 thành phố quan trọng, không thể nào bỏ qua.
"Người anh em, anh không muốn biết tên gọi của dãy biệt thự này là gì sao?"
Trần Phong cúi đầu, tra bản đồ trên điện thoại: "Tôi biết, là Newport Beach."
"Đúng vậy! Đây chính là Newport Beach! Anh có xem bóng rổ chứ? Anh có biết Kobe Bryant không? Nhà của anh ta ở nơi này đấy. Anh có thể trở thành hàng xóm của Kobe đấy! Được rồi, người anh em, đây là danh thiếp của tôi, ngoại trừ lái xe cho học viện George Mason ra, thật ra tôi vẫn còn một công việc khác. Tôi chính là 1 trong 10 chuyên gia môi giới bất động sản ưu tú nhất ở Los Angeles đấy. Nếu như Trần tiên sinh có hứng thú đến Newport Beach mua biệt thự, thì hãy tìm tôi nhé, sẽ không tin lầm đâu."
Trần Phong nhận lấy danh thiếp, lại ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lóe lên, suy nghĩ tung bay.
Đến học viện George Mason, chờ đợi hai người chính là cố vấn của học viện, Royce nữ sĩ.
Trần Phong đi theo, giúp đỡ Chung Lôi thu xếp ổn thỏa căn phòng, đây là ký túc xá một người, có điều kiện rất tốt.
Về phần chính mình, Trần Phong định sang phía khách sạn đối diện để thuê phòng.
Royce rất ngạc nhiên về ông chủ tên Trần Phong này.
Rất hiếm thấy nghệ sĩ tham gia huấn luyện mà lại có ông chủ tự mình theo cùng.
Sau khi nghe được ông chủ ấy còn là nhà sản xuất âm nhạc cực kỳ tài năng, Royce càng kinh ngạc.
Cô ta đảo đảo con ngươi, nói: "Ngày mai, Ban giám khảo của Grammy sẽ tổ chức một party ở Beverly Hills. Tôi có một thư mời cần chuyển đến Chung nữ sĩ, cũng là người đã sáng tác "Thiêu Đốt Bản Thân". Ừm, cá nhân tôi còn trống một vị trí dành cho "bạn trai", không biết Trần tiên sinh có thuận tiện đi cùng hay không?"
Trần Phong suy tính ba giây, gật đầu: "Được."
Hắn đáp ứng khiến Chung Lôi bên cạnh muốn nói lại thôi.
Lại trò chuyện thêm một hồi, vị cố vấn tuổi chừng bốn mươi mấy này mới cáo từ rời đi, trước khi đi còn trao đổi số điện thoại với Trần Phong, lại còn liếc mắt đưa tình, nếu không phải Trần Phong không có tài khoản Twitter thì ước chừng cô ta còn muốn add Twitter gì gì nữa cơ.
Sau đó, vị cố vấn này lắc lắc cái eo một cái, ngúng nguẩy rời đi.
Mặc dù tuổi của cô ta không nhỏ, nhưng vóc người vẫn giữ được rất khá, nhìn không hề già tí nào.
Ở quốc gia này, những quý cô ở tầng lớp trung lưu và thượng lưu, đặc biệt là những cô nàng xinh đẹp nữ tính, đều quản lý vóc dáng và hình thể vô cùng nghiêm ngặt.
Chung Lôi khẽ chửi thề một tiếng.
Cô nàng vẫn rất khó thích ứng với sự phóng khoáng buông thả ở nơi đây.
"Anh muốn đến party?" Chung Lôi hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận