Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1448: Di Ngôn

Sau khi nói tình huống đơn giản ngắn gọn với những người khác, Trịnh Phong không nói nữa, trở lại trạng thái im lặng.
Nếu lúc này hắn ở bên ngoài, nếu vẫn có thể khống chế được thân thể của mình, thì rất có thể hắn sẽ mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng bây giờ ý thức của hắn đang ở bên trong một con bọ nhỏ có cấu trúc cơ học, tác động xung kích dữ dội chỉ khiến hắn dừng lại trong chốc lát, sau đó con bọ này lại tiếp tục hành động theo chương trình định sẵn, từng bước hoàn thành công việc trong tay.
Cùm cụp, cùm cụp, cùm cụp.
Miệng của con bọ cánh cứng chỉ bằng đầu ngón tay lần lượt mở ra đóng lại, mỗi lần đóng-mở, đều sẽ kéo ra một sợi dây nano giống như tơ nhện, quấn nó vào cục quặng phía trước.
Bên kia, những con bọ của những người khác nhìn thấy Trịnh Phong tiếp tục hành động, cũng đồng loạt khôi phục.
Edgar, người ở đối diện Trịnh Phong, chính xác jas miệng bắt lấy sợi dây nano đang bay tới, buộc chặt thành cái nút vừa rồi ném qua bên cạnh.
Con bọ hóa thân của Matta bắt chính xác, rồi lại chuyển nó sang bên cạnh.
Năm con bọ phối hợp vô cùng nhịp nhàng và cực kỳ hiệu quả, giống như một khung cửi tinh vu.
Từ xa, chỉ nghe thấy tiếng xì xì xồ xồ, khung cảnh vừa bận rộn vừa im ắng.
Lúc này, Trịnh Phong đã trở thành một người ngoài cuộc lạnh nhạt.
Đầu óc của hắn trống rỗng, những tiếng hét đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, hình ảnh con tàu Thần Phong 2 chập chờn như một cơn ác mộng trong Mangekyou (kính vạn hoa), cứ lởn vởn, đuổi không đi.
Tần số nhiễu sóng đột ngột tăng lên, khiến não bộ của hắn lạc nhịp.
Trịnh Phong bây giờ không có cách nào sắp xếp được suy nghĩ một cách hoàn chỉnh, trong đầu là một đống hỗn độn.
Lúc này, hệ thống liên lạc của hắn lại lộ ra một tệp tin khác, đến từ trung tâm chỉ huy chiến khu Vân Đỉnh, vẫn là một tệp tin khẩn cấp. Tiêu đề chỉ ra, đây là một đoạn video.
Trịnh Phong vô thức nhấn nút play.
Trong video, Trịnh Nhất Phong và Lương Vân Thần mặc quân trang, ngồi cạnh nhau.
Hai người hơi lộ ra vẻ tiều tụy phờ phạc, vẻ mặt dường như còn có chút khẩn trương.
Trịnh Nhất Phong siết chặt hai tay thành nắm đấm, đặt ở đầu gối hai chân.
Lương Vân khoát tay lên sau eo Trịnh Nhất Phong, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Trịnh Nhất Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Trịnh Phong, lúc con xem cái này, hẳn là chúng ta đã không còn nữa."
Những câu chữ tiêu chuẩn của di ngôn bắt đầu.
Ngàn vạn tia sấm sét nổ vang trong đầu Trịnh Phong, sau đó lập tức khôi phục lại sự thanh minh.
Tạp âm trong đầu hắn đã biến mất.
Lương Vân gật đầu một cái, mỉm cười: "Hôm nay là ngày 6 tháng 1 năm 3008, chúng ta đóng quân ở bên ngoài chiến khu thứ 2, hôm nay, chúng ta nhận được tín hiệu cảnh báo cao nhất, cho nên, chúng ta tới đây để phụ trách công tác phòng hộ."
Trịnh Nhất Phong: "Nhưng chúng ta không biết kẻ địch mà chúng ta sắp đối mặt có bộ dáng thế nào. Tóm lại, hẳn là rất hung hiểm."
Lương Vân nói tiếp: "Hai ngày nay, cả ta và ba con đều có chút không yên lòng, sau khi bàn bạc một chút, chúng ta đã quyết định quay đoạn video này, coi như là chuẩn bị cho con. Đương nhiên, chúng ta đều hy vọng, con không cần phải xem nó. Nhưng hiển nhiên là bây giờ, con đã xem nó."
Trịnh Nhất Phong nhắm mắt lại, tựa như hít sâu một hơi, sau đó lại chậm rãi nói: "Thực xin lỗi, Trịnh Phong, chúng ta không thể cùng con đi đến bước cuối cùng."
Lương Vân: "Thực xin lỗi."
Vừa nói, cả hai đưa mắt nhìn về phía trước, như thể tưởng tượng rằng họ đang ở phía bên kia máy quay, vượt qua không gian và thời gian, chăm chú nhìn hắn.
Ánh mắt hai người khẽ lóe lên, tâm tình vô cùng phức tạp.
Một bầu không khí buồn bã không thể giải thích được, chậm rãi dâng lên.
Trịnh Nhất Phong vỗ vỗ lưng Lương Vân, xoay chuyển câu chuyện: "Đương nhiên, chẳng có ai có thể đoán trước được tương lai cả. Chúng ta quay đoạn video này cũng chỉ để mình nhẹ nhõm hơn, lo trước vô hại. Nói không chừng, là do chúng ta suy nghĩ quá lên thì sao? Ta cũng hy vọng là vậy thật, hahaha ..."
Lương Vân vỗ bả vai Trịnh Nhất Phong: "Đứng đắn chút đi, chúng ta đang ghi âm di ngôn cho nhà h... cho Trịnh Phong đấy."
"Ồ ồ ồ, được rồi."
Trịnh Nhất Phong vội vàng ngồi lại đàng hoàng, hai tay đặt trên đùi, thật ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lại không có uy nghiêm của một người cha, mà giống như một cậu học trò bị giáo viên bắt lỗi.
Rõ ràng, câu nói lỡ lời của Lương Vân vừa rồi đã khiến Trịnh Nhất Phong đột nhiên nhớ lại mục tiêu thực sự của di ngôn lần này, cho nên, anh ta lại trở nên khẩn trương.
Thấy chồng quá mức căng thẳng, Lương Vân khẽ dùng chân đụng đụng bắp chân của anh.
Cơ thể căng cứng của Trịnh Nhất Phong hơi thả lỏng một chút.
Anh ta hơi lúng túng nhìn vợ.
Nhắc tới cũng thật là lùng, dù gì thì Trịnh Nhất Phong cũng đã là một lão tướng kinh qua sa trường.
Kể từ khi rời khỏi hành tinh số 7 để tham chiến từ 11 năm trước, anh ta đã trải qua biết bao nguy cơ sinh tử, không một trăm thì cũng mấy chục lần.
Tuy rằng luôn luôn gặp dữ hóa lành, nhưng việc bước nửa bước chân vào quỷ môn quan cũng là có thật, dù vậy, chưa bao giờ anh ta có cảm giác khẩn trương như lúc này.
Bởi vì, lý trí và tình cảm đều nói cho anh ta biết, vì mình là cha của nhà hiền triết nên cần phải nói vài lời cuối cùng với nhà hiền triết.
Ấn ký quy ước vận mệnh của Trịnh Phong bị phá vỡ, biểu hiện cảm xúc và tâm lý của hắn rất giống với một người thường ở thế kỷ 21. Vì vậy, Trịnh Nhất Phong rõ ràng biết rằng những gì mà anh ta nói hôm nay chắc chắn sẽ có tác động lâu dài đến sự chuyển thế của nhà hiền triết, có thể gián tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh của cả nhân loại.
Trước khi nói, thậm chí anh ta còn phải đánh sẵn một văn bản trong đầu.
Anh ta không biết mình nên bơm một ít máu gà cho Trịnh Phong, hay là kéo hắn trở về một chút.
Nếu bơm máu gà quá liều, vô tình nhuộm đẫm hận thù, khiến Trịnh Phong bị hận thù chi phối trước khi thức tỉnh ký ức, nếu lỡ Trịnh Phong phạm sai lầm trong phán đoán trên chiến trường tương lai rồi chết yểu thì phải làm sao?
Nhưng nếu anh ta không nói gì, Trịnh Phong không thể cảm nhận được những lời chân thật trong lòng anh ta và vợ mình, rồi lại ảnh hưởng đến động lực chuyển thế của hiền nhân, đè nén độ cao cuối cùng mà hắn có thể đạt tới, thì phải làm sao đây?
Lúc vợ chồng hai người còn sống, trong lòng Trịnh Nhất Phong không phải rào trước đón sau nhiều như vậy, bởi vì dù anh ta có nói gì hay làm sai thì ngày tháng vẫn còn dài, vẫn luôn có cơ hội để khắc phục.
Nhưng lần này thì khác, đây là di ngôn, là lời dặn dò cuối cùng.
Sau đó sẽ không có đường để quay đầu lại nữa.
Hơn nữa, cả hai người đều đã xem qua truyện ký của nhà hiền triết Trần Phong, biết rõ vận mệnh của Trần Phong trong kiếp trước.
Trước khi hắn có ký ức, thì bố mẹ hắn đã hy sinh.
Ở thời đại đó, thậm chí hắn còn không có cơ hội nghe được di ngôn của cha mẹ mình.
Vậy thì tất nhiên, đã làm thì phải làm tốt nhất có thể, cố gắng hết sức để bù đắp tiếc nuối của nhà hiền triết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận