Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1182: Tìm Một Cái Đùi Để Ôm

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đảo mắt đã hai năm trôi qua.
Hạm đội Vô Danh chuẩn bị rời hoàn toàn phạm vi hấp dẫn của tinh hệ Witten, đi vào quỹ đạo tầng ngoài của các hằng tinh thuộc tinh hệ Hán Giới.
Lúc này, hạm đội vẫn chưa đến được lối vào của không gian con khúc dẫn hấp dẫn được xác định trước đó, vẫn đang liên tục ẩn nấp, sẽ đi xuyên qua tinh hệ Hán Giới trong 2 năm tới, sau khi tiến vào không gian con khúc dẫn thì sẽ chuyển sang trạng thái tuần tra với tốc độ gấp 500 lần vận tốc ánh sáng.
Trong 2 năm tới, hạm đội Vô Danh có thể đụng độ với kẻ địch bất cứ lúc nào.
. . .
2 năm sau, tiểu đội của Đồng Linh vẫn mắc kẹt ở vị trí thứ 150.
Cả 7 người đều đã cố gắng hết sức để phối hợp với nhau, cũng đã có đôi chút tiến bộ.
Điểm của Bạch Tượng đã vượt qua 20, Cao Tiểu Thất cũng đã vượt qua ngưỡng 10.
Sức mạnh cá nhân của các thành viên trong tiểu đội đã tăng lên khá ấn tượng, đứng ở vị trí dẫn đầu.
Nhưng sự tiến bộ của những người khác trong việc huấn luyện cũng không hề thua kém, hơn nữa, sự tiến bộ của đối phương không chỉ ở trên phương diện thực lực cá nhân, mà còn ở trình độ phối hợp giữa các đồng đội với nhau, không giống với tiểu đội của Đồng Linh, bọn họ vẫn đang chia 5 xẻ 7, phần ai nấy đánh.
Xếp hạng cá nhân của Đồng Linh đã đạt 13,54, con số sau dấu ngoặc biến thành 91,77, thoạt nhìn vẫn ổn
Nhưng Đồng Linh không cảm thấy vui vẻ chút nào, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những thao tác mà Trần Phong đã hoàn thành.
Cô đang ở trong một trạng thái rất kém, cô thường mất hồn mất vía khi không có ai bên cạnh, luôn suy nghĩ viển vông.
Cô hoàn toàn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Những người khác trong tiểu đội đã phần nào phát giác được điều đó.
Sau 2 năm, mặc dù Sơn Ngô vẫn luôn thể hiện sự bất mãn của mình, nhưng trong lúc vô tình, anh ta đã thích nghi với sự thật rằng đội trưởng chính là Đồng Linh.
Nếu đã không thể thay đổi, thì chỉ có thể thích ứng mà thôi.
Xét cho cùng, với tư cách là đội trưởng, mặc dù 2 năm này Đồng Linh không có bất kỳ biểu hiện kinh tài tuyệt diễm nào, nhưng quả thực, cô không hề mắc bất kỳ sai lầm nào.
Thành tích kém cỏi của toàn đội là vấn đề của bản thân của sự phối hợp, điều này không liên quan gì đến năng lực ra quyết sách của Đồng Linh với tư cách là đội trưởng.
Nếu thời gian đẩy về phía trước thêm 2 năm, vấn đề cũng không lớn, Đồng Linh vẫn có thể từ từ trưởng thành, có thể một ngày nào đó khi đã tích lũy đủ đầy, cô sẽ đốn ngộ.
Tuy nhiên, khi hạm đội Vô Danh tiến vào tinh hệ Hán Giới, môi trường bên ngoài đã thay đổi, nguy cơ chiến tranh đột ngột tăng mạnh, khiến Đồng Linh không có nhiều thời gian dư dả nữa.
Xếp hạng chung của tiểu đội Đồng Linh không cao, nhưng vẫn nằm ở vị trí rất cao trong trình tự điều động của Tần Quang, dù sao thì tiểu đội này cũng có những sức chiến đấu đỉnh cao vượt trội như Bạch Tượng và Sơn Ngô.
Nếu trong quá trình huấn luyện mô phỏng mà nhiệm vụ không thành công, vẫn có thể khởi động lại.
Nhưng trong một cuộc đối đầu thực sự, thất bại đồng nghĩa với cái chết, sẽ không có cơ hội quay trở lại lần nữa.
Nếu Đồng Linh không thể thoát ra khỏi ma chướng của chính mình, thể hiện thực lực chân chính của mình, thì cô chỉ còn cách cái chết đúng một bước chân.
Bóng ma của tử thần đã âm thầm bao trùm lấy đỉnh đầu Đồng Linh.
"Tiểu bảo bối của anh dường như không ổn lắm nhỉ. Nếu không, chi bằng anh cho con bé thêm gợi ý đi?"
Phồn Tinh nói với Trần Phong, nửa nghiêm túc nửa đùa.
Trần Phong lắc đầu: "Nếu tôi nói cho con bé, để con bé thụ động chuyển sang vai trò chiến sĩ thiết giáp, thì cực hạn của con bé sẽ đóng đinh đúng con số 91,77 này."
Phồn Tinh: "Tại sao? Chẳng phải các chiến sĩ thiết giáp cũng có không gian để lên cấp à?"
"Phồn Tinh ..." Trần Phong nghiêng đầu nhìn bóng dáng hư ảo bên cạnh: "Cô có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa hai chúng ta là gì không?"
Phồn Tinh gật đầu: "Anh đã từng có cơ thể người của chính mình?"
"Đúng vậy, vì vậy, có một số thứ không thể diễn tả thành lời, và cô mãi không hiểu được. Ví dụ, sự kết nối vi diệu giữa cơ thể nhân loại và tâm trí."
Phồn Tinh bất đắc dĩ gật đầu: "Cái này đúng là tôi không thể hiểu thật."
Trần Phong: "Thể chất của Đồng Linh không bằng tôi. Nếu con bé muốn đuổi kịp tôi, thì năng lực tư duy của con bé phải..."
Phồn Tinh: "Ưu việt hơn anh?"
Trần Phong nhếch miệng cười: "Ừm, đúng vậy."
"Đây chẳng phải là làm khó người khác à? Sao có thể làm được chứ?"
"Không phải là không thể, chỉ là rất khó mà thôi. Nếu không, tôi cũng sẽ không phí tinh lực và công phu mấy chục năm trên người Đồng Linh. Tôi không tin. Tôi đã cố gắng ròng rã suốt 10 tuyến thời gian, nhân loại cũng đã phát triển đến mức trình độ như ngày hôm nay. Ở một mức độ nào đó, không thể có chuyện không bồi dưỡng ra được một người có thể vượt qua tôi. "
Độ thức tỉnh gen của Đồng Linh là xấp xỉ 50%.
Những gì Trần Phong phải làm, chính là tiếp tục nghiền ép tiềm lực của Đồng Linh, để cô có thể đột phá bình cảnh tư duy của nhân loại Ngân Hà, vươn tới hoặc thậm chí là vượt qua cảnh giới của chính hắn.
Tất nhiên, điều này có khả năng có thể thất bại, nếu thế, Đồng Linh sẽ chết trận.
Trần Phong có thể chịu được quả đắng của mấy chục năm công phu thất bại, cùng lắm thì tuyển một người khác, rồi lại bắt đầu lại.
Nhưng nếu hắn làm như những gì Phồn Tinh nói, mở cho Đồng Linh một con đường tắt, thì có lẽ trong vài năm tới, Đồng Linh có thể sống sót qua những kiếp nạn trước mắt với số điểm 91,77 của chiến sĩ thiết giáp, nhưng khi hạm đội tiếp tục tiến về phía trước, sớm muộn gì cũng phải đối mặt một kẻ thù hoàn toàn siêu việt.
Nếu không có những chiến sĩ đỉnh cao đứng ra ngăn cơn sóng dữ, lật ngược tình thế, thì hạm đội Vô Danh vẫn sẽ hứng chịu kết quả thất bại, Đồng Linh vẫn sẽ chết.
"Nói thì có vẻ oai phong lẫm liệt lắm. Nói trắng ra, anh vẫn muốn tìm cho mình một cái đùi để ôm, đúng không?"
"Cô thì biết cái gì hả! Tôi chính là đồ cổ của thế kỷ 21 đấy, chẳng lẽ cứ để đồ cổ dành hết danh tiếng à? Đám người Đồng Linh bây giờ có điều kiện tốt như vậy, nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, đây là việc không thể nào tha thứ nổi!"
"Đúng đúng, anh nói gì cũng đúng hết á."
Phồn Tinh híp mắt nhìn Trần Phong cười, chỉ cảm thấy, bộ dáng thẹn quá hóa giận của hắn thật là thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận