Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 479: Tại Sao Lại Là Tôi?

Hai mươi phút sau, khi cuối cùng mọi người đã đến đông đủ, Trần Phong đứng dậy.
Trong lòng bàn tay hắn là một khối đá to bằng nắm đấm.
"Sau đây tôi muốn thông báo một số chuyện. Tôi sẽ cho mọi người biết điểm mấu chốt. Mặc kệ những lời kế tiếp của tôi khó tin đến mức nào, mọi người cũng đừng nghi ngờ. Để tránh trường hợp mọi người nghĩ rằng tôi đang khoác lác, tôi sẽ biểu diễn cho mọi người xem một chút."
Nói xong, hắn liền cầm cục đá lên, năm ngón tay đột nhiên dùng sức.
Tảng đá nứt toạc, rồi nổ tung, bụi bay tứ tung, nhảy múa đầy trời.
Trần Phong mỉm cười, nhìn xung quanh một vòng, cực kỳ hài lòng với vẻ mặt chấn kinh đến mức trợn mắt há mồm của mọi người.
Trước tiên, hắn muốn tung một 'chiêu' dọa người, sau đó mới giải thích cho mọi người nguồn gốc của giá trị võ lực khủng bố của mình, thuận thế đề cập vào vấn đề chính.
Đột nhiên, mập mạp đột ngột đứng dậy, phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
"Sư phụ! Xin nhận của đệ tử một lạy! Xin hãy truyền cho đồ nhi một hai chiêu thức, để sau này đệ tử có cái phòng vệ, hành tẩu giang hồ!"
Bang!
Con hàng này quả thực sự đập trán xuống đất.
Trần Phong trợn mắt.
Này, không phải là vì đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, nên cho rằng mình là hậu duệ của môn phái ẩn sĩ nào đó, đang tu luyện cái gì mà nội công gì đó chứ?
Quả nhiên.
Mập mạp ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy ắp chờ mong: "Sư phụ, môn phái của chúng ta xưng là gì vậy?"
Shhhhhh~
Trần Phong đau đầu.
Nhịn.
Nhưng lửa giận cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Trần Phong trừng mắt nhìn hắn: "Câm miệng! Thứ này của tôi không phải là võ công trong tiểu thuyết võ hiệp!"
Trò đùa của u Tuấn Lãng suýt chút nữa đã phá hỏng việc lớn của hắn, may mắn thay, hắn vẫn còn chuẩn bị 'chiêu' thứ hai, hắn tay không bẻ gãy một quả tạ mà Lộ Vy dùng để tập thể dục, lấy lại quyền kiểm soát.
"Bây giờ chắc hẳn mọi người đang rất tò mò về năng lực của tôi. Tôi có thể nói cho mọi người biết tôi đã học nó ở đâu, chính là trong quân doanh."
Lộ Vy sững sờ tại chỗ, "Không thể, trên thế giới không có kiểu quân đội nào như vậy cả."
Trần Phong nhìn Lộ Vy: "Lộ Vy, cô đã từng thắc mắc khí chất quân nhân của tôi từ đâu mà có. Tôi cũng đã nói với cô rằng tôi muốn trở thành một quân nhân. Tôi cũng nói chuyện này để sau hẳn nói. Bây giờ, tôi có thể trả lời một cách rõ ràng và chắc chắn với cô rằng, đích thật có một quân đội như vậy, chính là quân đội của thế kỷ 31."
"Cái gì!"
"Đùa à!"
Lộ Vy, u Tuấn Lãng và Mạnh Hiểu Chu đều sửng sốt.
Lại n không nói gì, nhưng lại lâm vào trầm tư.
Lại n nhớ tới lần trước, Trần Phong đã thảo luận về việc du hành thời gian với chính mình, lúc đó, câu trả lời của mình chính là dựa trên quan điểm của lý thuyết không gian và thời gian, mình đã nói với hắn rằng điều đó là không thể.
Sau đó, Trần Phong cũng không nói thêm lời nào nữa, lúc này hắn lại nhắc lại chuyện cũ, lại còn kết hợp với 'chiêu thức' hoàn toàn vi phạm lẽ thường vừa rồi, trong đầu Lại n bỗng nhiên nảy ra một lời giải thích cực kỳ đáng sợ, nhưng lại vô cùng hợp lý.
Tất cả những gì hắn nói đều là sự thật!
Trần Phong nhìn thấy toàn bộ phản ứng của mọi người.
Hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên vì điều này.
Nhưng hắn vẫn đặt niềm tin vào mọi người.
Hắn đã chọn ngày hôm nay để ngả bài, đương nhiên hắn cũng có những cân nhắc của mình.
Tất cả 5 người ở đây đều đã vượt qua đánh giá của hắn.
Sự tín nhiệm của hắn dành cho 5 người này ngày càng sâu sắc.
Sau khi chung đụng lâu như vậy, hắn đã hiểu được bản chất của những người ở đây, họ vô cùng đáng tin cậy, hơn nữa, còn có thể chịu đựng được.
Đồng thời, sau khi Trần Phong liên tục mất khống chế sau khi trở về lần này, hắn cũng nhận thức được rõ ràng một điều, ý chí của mình đã đạt đến cực hạn.
Sợi dây cung siết căng trong lòng đã bị kéo đến mức cực hạn, chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ đứt.
Nói một cách đơn giản, hắn biết mình không thể chịu đựng được thêm nữa.
Có một số việc, dù có xây dựng tâm lý vững chắc đến đâu thì cũng vô nghĩa, nếu không chịu đựng được nữa thì chính là không chịu đựng được.
Nếu lần này xuyên qua có thể giành lấy chiến thắng cuối cùng, thì mọi chuyện vẫn ổn.
Nhưng ngộ nhỡ lại bị đánh bại, hoặc, nếu quả thực trông thấy hạm đội khổng lồ của kẻ địch, thì thứ chờ đợi phía sau nhất định là sự gục ngã, bản thân hắn sẽ rơi xuống vực sâu.
Tiềm năng vô hạn nằm ở toàn bộ nền văn minh nhân loại lúc bấy giờ, chứ không phải ở một cá nhân trong nền văn minh.
Sức mạnh của cá nhân luôn có giới hạn, nhưng bóng tối trong vũ trụ thì vô hạn, con người phải luôn học cách đối mặt với thực tế.
Khi hắn thực sự buông bỏ, hắn sợ rằng từ nay mình sẽ không vùng vẫy giãy dụa gì nữa, sẽ trở thành một Aloha chân chính, chỉ ăn nằm chờ chết, nằm ngửa chờ cái chết ập đến hết lần này tới lần khác, cứ vậy mà nằm chờ cái chết đích thực ở thế kỷ 22.
Lặng lẽ chết đi, xong hết mọi chuyện.
Hắn không muốn điều đó xảy ra, nhưng hắn có thể nhận thức rõ ràng đối với bản thân, rằng điều này chắc chắn sẽ xảy ra.
Đường Thiên Tâm đã từng nói rằng, nếu gánh vác trọng trách trên vai một mình thì quá mệt mỏi, nên san sẻ cho người khác, dù chỉ là một chút.
Hãy tin tưởng những chiến hữu của mình, áp lực mà mình san sẻ có thể không đè nặng lên vai người khác, nhưng tâm tình của chính mình sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một người dù có cường hãn đến đâu thì cũng cần phải san sẻ, san sẻ chính là một phương pháp chữa bệnh tâm linh có thể hồi sinh con người.
Vì vậy, bây giờ Trần Phong biết mình cần được trợ giúp, nên hắn quyết định nói ra.
Hắn ký thác toàn bộ hy vọng của mình lên 5 người này.
Ngay cả khi ai đó ở đây mất khống chế sau khi biết sự thật, tì với năng lực và danh tiếng cá nhân hiện tại của hắn, cộng với kỹ năng can thiệp tâm lý rất điêu luyện kia, giờ đây hắn đã có năng lực sửa sai. Cho nên, thời cơ đã chín muồi.
"Được rồi, mọi người có thể tự bổ não cho mình, nhưng cho dù bổ não như thế nào, chắc chắn sẽ có sự khác biệt với sự thật. Vì vậy, tôi đề nghị mọi người tạm thời buông xuống quan điểm của mình về thế giới và cuộc sống, tin tưởng vô điều kiện với mọi điều mà tôi nói."
Trần Phong cười chỉ Lại n: "Lại n, kỳ thực, anh đã chết rồi."
Mọi người đều nhìn về phía Lại n, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Lại n cũng sửng sốt, giơ tay chỉ vào chính mình.
Chỉ có Chung Lôi là như có điều suy nghĩ, chỉ nói, thì ra là thế.
Khoảng chừng 10s sau, Lại n mới có thể phản ứng lại: "Kỳ thực, đáng lẽ tôi đã chết trong tai nạn máy bay, nhưng anh đã cứu tôi trở về?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã kéo anh từ một tương lai hư vô trở về hiện tại."
"Tại sao lại là tôi? Tôi không phải là nhà khoa học duy nhất trên thế giới này bị chết vì tai nạn."
Trần Phong mỉm cười: "Bởi vì anh được vinh dự trở thành là nỗi tiếc nuối lớn nhất của giới khoa học thế kỷ 21. Một ngàn năm sau, anh cũng là một trong mười tiếc nuối lớn nhất của giới khoa học trong toàn bộ lịch sử ngàn năm. Vì thế đương nhiên, tôi phải bù đắp nỗi tiếc nuối này. Anh còn quan trọng hơn những gì anh có thể tưởng tượng được đấy. Anh đã mang cái tên của mình ghi vào sử sách, con cháu của anh cũng trở thành những người lưu danh sử sách. Chỉ riêng giá trị của anh thôi, cũng đã hơn cả phòng thí nghiệm Nokia Bell!"
Lại n sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi như thế."
"Không phải tôi đánh giá cao anh, mà anh đã khiến tôi không thể không tán thưởng. Như tôi đã nói trước đó, chúng ta sẽ cùng nhau làm nên một sự nghiệp lẫy lừng."
Lại n: "Ừm."
Trần Phong: "Được rồi, bây giờ chúng ta vào chủ đề chính, kế tiếp đừng ai chen lời của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận