Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1406: Van Giảm Đau

Những người nắm giữ quy ước vận mệnh thường sẽ có một "van giảm đau" cường hóa sâu bên trong não bộ.
Khi một cảm xúc bị kích thích bởi một thứ gì đó vượt quá ngưỡng an toàn, chiếc van gắn liền với ấn ký quy ước vận mệnh sẽ tự đóng lại, ngăn cảm xúc đó vượt quá tầm kiểm soát.
Dầu bất kỳ tình huống nào thì cũng không thể đánh bại được những chiến sĩ nhân loại, vì càng bị kích thích cảm xúc thì họ càng tỉnh táo và bình tĩnh hơn.
Chuyện này không giống với những nhân loại bị xâm nhập và biến đổi thành tư duy cơ giới bởi "Thế Ngoại Chi Ca" trong những tuyến thời gian đầu.
Trên thực tế, quy ước vận mệnh đã khuếch đại và củng cố "chức năng đặc biệt" mà nhân loại sở hữu.
Người xưa không có quy ước vận mệnh nhưng cũng đã có van này.
Mấy trăm năm trước, nhân loại thường dễ bị ngất xỉu khi họ quá buồn đau hoặc quá tức giận, đây là do chiếc van trong cơ thể đã phát huy tác dụng, bảo vệ bộ não nhân loại khỏi cơn bão lượng tử tư duy, ngăn nó sụp đổ dưới lực tác động quá mạnh, dùng biện pháp ngất xỉu để cho mọi người một khoảng thời gian cân bằng thích hợp.
Và, ấn ký quy ước vận mệnh đã cải thiện hiệu suất của chiếc van này hơn.
Tóm lại, khi tình cảm bùng nổ đến một mức độ nhất định, thiên phú của Trịnh Phong lại mở ra một 'công tắc' khác, đây là 'công tắc' mà hầu như chẳng ai có thể có được, cho dù có từ bỏ ấn ký quy ước vận mệnh thì cũng chẳng thể có được, nó đại diện cho một cảnh giới thăng hoa của khứu giác chiến đấu.
Khả năng phán đoán chi tiết chiến giáp của hắn và sự thay đổi của mọi yếu tố ngoại cảnh đã vượt qua tốc độ tính toán nhanh nhất của trí não siêu toán, đạt đến cực hạn của tư duy sinh học dưới vũ trụ này.
Theo như lời của huấn luyện viên Đồng Linh, 'công tắc' này có thể giúp hắn kết nối trực tiếp với "trí tuệ của vũ trụ."
Dùng một câu miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp cổ trang, thì chính là "thiên nhân hợp nhất".
Sau khi thiên nhân hợp nhất, tiềm thức của Trịnh Phong đã nắm bắt được những cảm ứng mà Đồng Linh thiết lập, làm quen với trang bị sau những lần chết đi sống lại, cường hóa các kỹ năng cơ bản khác, cuối cùng hoàn thành việc chuyển đổi, nắm bắt được nguyên lý sử dụng kỹ xảo chém chiết diệu cự ly cực ngắn, đem tổ hợp kỹ năng chiến đấu này luyện đến mức nhuần nhuyễn bằng một tốc độ cực nhanh.
Sau đó, trong quá trình truyền dạy cho các đồng chí NPC, hắn lại tiếp tục so sánh đối chiếu, nâng cao hơn nữa trình độ thuần thục kỹ năng của mình.
Trong toàn bộ quá trình này, bất kể là sự dẫn dắt của Đồng Linh hay là thiên phú của Trịnh Phong, một thứ cũng không được thiếu.
Vì vậy, phương pháp của Đồng Linh không thể sao chép, cũng như không thể biên soạn thành tài liệu giảng dạy có thể sử dụng được.
Nhưng may mắn thay, Đinh Hổ có thể phân tích chi tiết về sự tiến bộ ban đầu của Trịnh Phong cùng với bài giảng chi tiết mà dạy cho đồng đội, phân loại thành các chi tiết đào tạo chuyên sâu từ đơn giản đến khó, từ nông đến sâu, chỉnh lý thành một phương án huấn luyện chất lượng theo từng bước.
Cứ thế bận bịu liên tục 3 ngày trời, Đinh Hổ mệt đến mức gò má nhô cao, cuối cùng cũng có thể xem như được giải thoát, nằm ở nhà ngủ thẳng cẳng một hơi 16 tiếng mới miễn cưỡng rời giường dưới sự thúc giục của Lưu Duy Duy.
Mở truyền tin công việc, Đinh Hổ vô thức nở một nụ cười hài lòng.
"Giáo trình huấn luyện chém chiết diệu cự ly cực ngắn từ phổ thông đến cao cấp'' mà anh ta vừa biên soạn đã nhận được đánh giá cao bởi học viện Tiên Phong số 1, bộ giáo dục tinh hệ Liệt Dương 3, bộ chỉ huy huấn luyện chiến đấu Vân Đỉnh và bộ huấn luyện quân sự đế chế...
Chứng nhận trình độ chuyên môn huấn luyện viên cao cấp của anh ta đã được trực tiếp thông qua, mà không cần phải nộp đơn xin xỏ.
Điều này có nghĩa là quân hàm của anh ta đã được thăng lên thành trung tá, hơn nữa, anh ta còn trở thành trưởng khoa giảng dạy chiến đấu viên trang giáp trong học viện.
Đinh Hổ tuy không đam mê cấp bậc, cũng không tham lam quyền lực, thăng quan cũng không có nghĩa là phát tài, nhưng nếu có thể đứng ở vị trí cao, thì cũng có nghĩa là anh ta có thể làm được nhiều việc hơn, tham gia vào quá trình bồi dưỡng nhiều chiến sĩ tinh anh hơn, đúng là một chuyện cực kỳ vui.
Mang theo niềm vui sướng này, Đinh Hổ ngẩng cao đầu, tung tăng bước ra ngoài.
Hiện tại, ban Phi Hổ đang huấn luyện tác chiến, trợ thủ của Đinh Hổ đang dẫn lớp, lúc anh ta chạy đến là vừa lúc tan học.
Đinh Hổ định khen ngợi đôi câu với vị 'phúc tướng' Trịnh Phong của mình, dù sao thì cũng nhờ có hắn mà mình mới được thăng chức nhanh như vậy, tiện thể cũng nên khích lệ cái tên tiểu tử này cố gắng nỗ lực hơn nữa, cung cấp thêm cho mình nhiều tài liệu thực tế hơn nữa.
Vừa đến phòng huấn luyện, các học viên bên trong vừa vặn lục tục bước ra khỏi cabin mô phỏng.
Đinh Hổ híp mắt mỉm cười chào đám nhóc đang lướt ngang qua.
Đám nhóc này lại cực kỳ chững chạc, khi đi ngang qua Đinh Hổ, chúng rối rít cung kính khom lưng cúi đầu, hô to: "Chào lão sư Đinh."
Trịnh Phong đang đi ở hàng cuối cùng, nhìn thấy Đinh Hổ từ xa, không biết lớn nhỏ vẫy tay gọi: "Yo! Anh Hổ! Lúc nãy em gọi điện thoại cho chị dâu, chị ấy bảo anh vẫn còn đang nghỉ ngơi mà. Sao nào? Khỏe chứ?"
Nụ cười trên mặt Đinh Hổ cứng đờ: "Nghiêm túc một chút cho tôi! Tôi bây giờ đã là trung tá! Cậu phải gọi tôi là lão sư, hoặc là cấp trên, anh cái gì mà anh, đứng đắn một chút cho tôi."
Trịnh Phong nhún vai, búng tay một cái, đập vô mặt Đinh Hổ một thẻ thông tin cá nhân.
Đinh Hổ liếc nhìn, sắc mặt đại biến.
Anh ta nhìn thấy một dòng chữ như vậy.
"Bởi vì đã thành thạo 3 kỹ năng cao cấp đỉnh cấp, Trịnh Phong đã trở thành chiến sĩ cấp S. Đồng thời, vì đóng góp xuất sắc của anh trong lĩnh vực giảng dạy, bộ chỉ huy chiến khu Vân Đỉnh quyết định trao cho anh cấp quân hàm cao nhất mà nhân viên bên ngoài tiền tuyến có thể có được - Đại tá."
Đinh Hổ: CMN nó, cấp bậc của thằng oắt này vẫn lớn hơn mình!
Thực khó chịu!
Đinh Hổ đọc xong dòng này, Trịnh Phong đã đi tới gần anh: "Anh Hổ, sao nào?"
Đinh Hổ: "Chả sao cả!"
Vừa dứt lời, anh ta đã kịp phản ứng: "3 kỹ năng? Ngoài chém chiết diệu cự ly cực ngắn ra, cậu còn đạt được kỹ năng nào nữa?"
Trịnh Phong vui vẻ nói: "Ngày hôm trước là một chuỗi chiết diệu liên tục không lỗi. Hôm qua là chuỗi bắn pháo năng lượng thực. Hôm nay, em đang bắt đầu tìm hiểu chuỗi bom chùm không gian tam trọng, hẳn mai là có thể đạt được mức độ đỉnh cấp rồi. Sao nào, anh Hổ?"
Khóe miệng Đinh Hổ giật giật, "Cũng ...tạm được đi."
Đinh Hổ nói xong, xoay người bỏ chạy.
"Anh Hổ, anh đi đâu vậy!"
"Đi viết tài liệu giảng dạy mới! Tạm biệt!"
Bay trên không trung, Đinh Hổ vẫn đang hoài nghi nhân sinh.
Anh ta không biết thế giới này đang bị cái gì nữa.
Bắt đầu từ tuần này, sau khi đổi sang thần khí nhồi vịt kiểu mới, thằng oắt Trịnh Phong này cứ như gắn thêm một bộ phản lực tên lửa đằng sau mông vậy, tốc độ tiến bộ của tất cả kỹ năng đều cực kỳ khủng bố!
Tôi đây vừa mới 'học' xong một môn của cậu, tưởng được nghỉ ngơi, cậu lại bổ sung cho tôi thêm hai môn mới nữa, có chừa chỗ cho người ta sống nữa không!
Có điều, dù oán trách than thở đến đâu, lúc ngồi vào bàn làm việc, Đinh Hổ tuy đau nhưng vẫn vui vẻ.
Khi mình còn ở Trái Đất, chẳng phải vì thực hiện lý tưởng trong lòng mà vượt qua khoảng 20.000 năm ánh sáng để lao tới đây à?
Bây giờ, mình có thể thông qua Trịnh Phong, gián tiếp tạo phúc cho toàn bộ chiến sĩ nhân loại, nhân sinh của mình đã đứng ở điểm cao nhất, chẳng còn gì để hối tiếc cả.
Có điều, bận bịu được một lúc lâu, sau khi lười biếng nghỉ xả hơi được một lúc, Đinh Hổ bắt đầu khổ não.
Cứ theo tốc độ phát triển của Trịnh Phong lúc này, cứ để hắn huấn luyện trong không gian giả lập như thế thì đúng là quá phí của trời.
Đinh Hổ cân nhắc, có vẻ anh ta nên tìm cách để Trịnh Phong tham gia vào một số khóa huấn luyện cường độ cao hơn, gần với thực chiến hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận