Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 917: Chiến Hữu Khiến Tôi Kiêu Ngạo Nhất

Tỷ lệ hoàn thành cuộc thử nghiệm bom năng lượng chùm TNT đã biến thành 33%.
Chỉ có một kết quả cốt yếu.
Có hiệu quả.
Nếu muốn hoàn thành thử nghiệm với tỷ lệ biến thành 100%, phải tiếp tục thử kích nổ ít nhất hai lần, nhằm nghiệm chứng cơ chế hiệu lực của vụ nổ.
Chỉ khi hiểu được lý do tại sao bom chùm năng lượng có thể phát huy tác dụng, hiểu được vụ nổ hợp chất nào đóng vai trò quan trọng nhất trong việc phá vỡ sự cân bằng, nhân loại mới có thể thực hiện những cải tiến có mục tiêu trong thế hệ tiếp theo của bom chùm năng lượng, tiếp tục cải thiện hiệu quả bộc phá.
Không có ai đơn giản tin vào sức mạnh của sự bộc phá.
Cũng đã mất hơn trăm năm chiến đấu chống lại chiến hạm lăng trụ, ai nấy đều đã sớm biết rằng, nếu muốn xuyên thủng chiếc chiến hạm bất khả chiến bại này, thì không thể nào ký thác hy vọng đơn giản vào việc tạo ra một vụ nổ mạnh hơn được.
Điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trên thực tế, trong trận chiến nào đó, nhân loại đã bắt kịp thời gian để dụ chiến hạm lăng trụ đến gần một hằng tinh sắp phát nổ.
Lúc ấy, nhân loại đã đánh lên mười tấn chất độc vật lý cuối cùng, khiến hằng tinh này chết yểu trước thời hạn, làm bùng phát ra một loại năng lượng khủng bố, như thể hai hằng tinh va chạm và phát nổ.
Nhưng cuối cùng, chiếc chiến hạm lăng trụ vẫn bình yên bay ra khỏi đám liệt diễm của vụ nổ hằng tinh.
Cho nên, lần này chắc chắn đã 'bốc' trúng một thứ gì đó.
Đây chính là chìa khóa mấu chốt.
Thời gian trôi qua, Trần Phong và vô số ánh mắt khác đều tập trung vào hình ảnh của máy dò quang học.
Báo cáo hiển thị đã thành công, nhưng thói quen của nhân loại chính là phải tận mắt chứng kiến, như thế mới có thể thực sự.
Bốn cánh cửa ở phần trước của chiến hạm lăng trụ vốn dĩ đang mở ra như một cái miệng vực khổng lồ, miễn cưỡng lắm mới có thể thu lại, biến dạng vô cùng dữ dội, thảm như một ly kem phơi nắng, càng giống với một ống kem bị chó táp một miếng.
Hình nón nhọn của pháo toái tinh thò đầu ra khỏi ống kem, chùm năng lượng trí mạng không còn phun ra nuốt vào như trước nữa.
Thân tàu bị tan chảy không thể tự phục hồi trong chốc lát, dường như đã trở thành một vật chết.
"Tích tích tích."
Một thông báo khẩn cấp vang lên trên kênh liên lạc cao nhất của Trần Phong.
Trần Phong click vào.
Bên trong, có một giọng nữ hơi quen thuộc với Trần Phong, đến từ sở nghiên cứu sinh học thuộc học viện Khoa học.
"Chúng tôi vừa phát triển một tính năng mới cho mạng lưới thực vật vũ trụ, có thể lợi dụng cộng hưởng để phát hiện sự sống. Có một thực vật dây leo ở vị trí 100.000 km trên hai bên sườn của chiến hạm lăng trụ, phát hiện cộng hưởng cho thấy bên trong chiếc chiến hạm lăng trụ này không còn dấu hiệu của sự sống nữa."
Trần Phong bình tĩnh gật đầu: "Tốt lắm."
Sau khi nói xong, anh ta đóng cửa liên lạc.
Hắn thoát khỏi mạng lưới chất môi giới, đứng ở chóp đầu cabin chỉ huy, nhìn vào khoảng không gian vũ trụ vẫn đen kịt một màu và tĩnh lặng phía trước, nhìn vào đường nét của chiến hạm lăng trụ được chiếu trên bảng điều khiển trực quan.
Hắn siết chặt nắm đấm.
Thành công rồi.
Nửa giờ sau, trong căn cứ huấn luyện giả lập của chiến sĩ Tinh Ảnh.
Trần Phong đứng trên bục cao.
Phía dưới khán đài có 26.000 gương mặt thân quen, 24.000 gương mặt lạ hoắc.
Trong trận chiến trước đó, đội đặc công Hồng Lưu đã bị tổn thất nặng nề, học viên của Trần Phong lại tăng thêm 10.000 người, bù lại biên chế của đội đặc công.
Sĩ quan chỉ huy của đội đặc công Hồng Lưu đã đổi từ Bàng Đức sang một người khác, O'Brian.
50.000 người đứng ngay ngắn dưới khán đài, tay chắp sau lưng, vẻ mặt trang nghiêm.
Lúc này mọi người đang xem video phát lại thao tác của Bàng Đức.
Trận chiến kéo dài hơn 200 giây, nhưng lúc này được kéo dài đến 3 tiếng, nhờ cách phát lại theo chuyển động chậm.
Thỉnh thoảng, Trần Phong lại bấm tạm dừng để giải thích cho những người khác tại sao Bàng Đức phải thao tác thế này vào lúc này, cách mà Bàng Đức kết hợp hoàn hảo trang bị với tố chất của anh ta là như nào.
Càng về cuối, Trần Phong càng phải giải thích nhiều hơn, bởi vì số lượng phán đoán mà Bàng Đức thực hiện dựa vào trực giác cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Trần Phong mất ròng rã 8 tiếng để hoàn thành bài học này.
Cuối cùng, hắn chậm rãi đứng dậy và nói: "Năng lực mà Bàng Đức thể hiện ở đây chính là cảnh giới mà tôi muốn các bạn phải đạt tới. Anh ấy đã làm được điều mà những người Mizu từng thống trị Ngân Hà đã không làm được trong suốt mấy nghìn năm chiến tranh lúc trước. Anh ấy đã đánh chìm một chiến hạm lăng trụ! Giết một tên mắt kép!"
Dưới đài vẫn lặng ngắt như tờ.
Trần Phong siết chặt nắm đấm tay phải, đập lên trái tim của mình, "Bây giờ, Bàng Đức chính là chiến hữu mà tôi lấy làm kiêu ngạo nhất!"
Đám đông phía dưới có hơi náo động.
Có vẻ như có một số người không phục, đặc biệt là những thành viên của lực lượng Ảnh Tử đã nộp đơn xin làm nhiệm vụ nhưng lại bị từ chối.
Trần Phong: "Trong các bạn, có rất nhiều người còn có thiên phú hơn cả anh ấy, nhưng anh ấy đã làm điều mà các bạn chưa chắc có thể làm được. Nhưng các bạn không cần phải xấu hổ vì điều ấy, bởi vì ngoài thiên phú của mình ra, anh ấy còn có thêm một năng lực khác. Tôi nghĩ, hẳn là các bạn biết rõ năng lực phụ này là gì."
Lúc này, trợ giảng chính của Trần Phong - Đinh Hổ đang đứng sau lưng hắn đã thay lời những người khác, nói: "Xin tổng huấn luyện viên nói rõ."
Trần Phong cười cười, hỏi trước: "Mọi người có biết cái gì đã khiến nhân loại có thể trổ hết tài năng trong những lần đấu tranh, vượt qua cả Mizu- người đã thống lĩnh 1000 năm ở dải Ngân hà, đứng tới độ cao hiện tại không?"
Đinh Hổ do dự: "Trí tuệ?"
Trần Phong lắc đầu, "Không phải, chính là quyết tâm tiến lên, tinh thần dũng cảm khắc sâu trong gen và linh hồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận