Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 361: Lãnh Tụ Nhân Loại

Tất cả mọi người đều biến thành "một vạn câu hỏi vì sao", ngay cả Đường Thiên Tâm, người đã biết trước một số tin tức, cũng vô cùng bối rối.
Mà Trần Phong thì đang nghĩ, trên thế giới này quả thực có chuyện nằm không cũng có ăn đấy!
Câu hỏi của Lôi đến quá đúng lúc.
Có quỷ mới biết điều gì đang xảy ra với nó lúc này, nhưng chắc hẳn là thuật toán cơ bản đã khiến năng lực phân tích của nó rơi vào một tình huống khó giải quyết.
Tất cả các phương pháp logic của nó đều đang nói với nó rằng, nó chỉ có thể nhận được đáp án từ chính miệng hắn nói ra.
Có thể nó không mong đợi sự thành công lần này, nó chỉ đang hành động theo yêu cầu logic mà thôi.
Nhưng dù gì thì vào lúc này, nó cũng đã giúp đỡ rất nhiều cho Trần Phong - người sắp mất quyền kiểm soát hiện trường.
Trần Phong nằm và có ăn.
Một thức uống và một miếng là tuyệt vời.
Trần Phong hít sâu một hơi, bắt đầu 'thai nghén' ngôn từ trong lòng.
"Trả lời tôi!"
Lôi lại tới!
Trần Phong khẽ mỉm cười, mở kênh liên lạc mạng lượng tử, trong kênh phát toàn nhân loại, nói một câu.
"You Think I'm Not Here."
"Ừm..."
Một tiếng thở dài chợt phát ra trên kênh liên lạc, sau đó nhanh chóng biến mất.
Lôi lại im lặng, không một tiếng động.
Không ai có thể biết được Lôi đã có được tin tức cụ thể nào từ câu nói này.
Nhưng vẫn có rất nhiều người kịp phản ứng với hàm ý từ lời nói của Trần Phong.
Bài hát cuối cùng mà Chung Lôi chế tác có tên là "You Think I'm Not Here".
Đây là một bài hát phức tạp, trông có vẻ ủy mị, nhưng thực ra lại tràn đầy hy vọng về tương lai.
Chỉ có một phiên bản hoàn hảo của bài hát này được lưu hành trên khắp thế giới.
Chung Lôi đại sư, hưởng thọ 103 tuổi, ngồi yên bình trên chiếc ghế trúc trước khi qua đời, trên tay ôm một cây đàn cổ Trường Giang.
Trần Phong đại sư ngồi trước mặt bà, mỉm cười với bà.
Bà nhẹ nhàng gảy dây đàn và hát với giọng trầm thấp.
Gió thu lướt qua mặt, mang theo tơ bạc phấp phới.
Khi tiếng hát của bà dừng lại, tiếng đàn lặng thinh, bà nở một nụ cười vui tươi và đắc ý, bà nhìn Trần Phong với đôi mắt đặc biệt sáng ngời, không nói một lời.
Sau đó, đôi mắt bà từ từ khép lại, những ngón tay của bà từ từ rủ xuống.
Trần Phong đại sư đã nắm lấy tay bà, nắn nắn liên tục, với một vẻ mặt phức tạp khó tả.
Khi đó, Trần Phong đại sư đã nói với vẻ vừa tiếc nuối vừa nhẹ nhõm: "Bà ấy nói với tôi rằng bà ấy rất tiếc vì không thể ở bên tôi đến tận giây phút cuối cùng, nhưng cuộc đời này không có gì phải hối tiếc cả. Mỗi khi tôi nhớ bà ấy, bà ấy không còn ở đó nữa, chính tôi mới là người đau khổ, bà ấy cảm thấy rất đắc ý."
Lúc đó, cả thế giới đều khóc.
Trần Phong lúc này lại dùng năm chữ này để trả lời Lôi, khiến nó trong phút chốc không khỏi bồi hồi, điều này đủ để chứng minh nhiều điều.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản, không ai đặt ra nghi vấn nào về yêu cầu giám định đồ cổ của Trần Phong cả.
Trước tiên, điều chỉnh áp suất không khí, để không khí từ từ ngấm vào, khi chênh lệch giữa áp suất không khí bên trong và bên ngoài là như nhau, hắn mở rương, dùng nhíp kẹp chặt túi zip có nhãn tên của mình từ bên trong, rồi cho vào khay.
Nhãn đã quá ố vàng, không thể nhìn thấy rõ nữa, ngay cả khi chiếc rương nằm trong môi trường chân không, thì vẫn sẽ có một số biến đổi hóa học.
Scott nhanh chóng bước tới, đầu tiên là liếc nhìn Trần Phon với một ánh mắt sùng bái đầy phức tạp, sau đó quay người bước sang một bên, dò tìm thông tin di truyền tại chỗ từ máy phân tích DNA cấp quark chính xác cao cầm tay.
Sẽ không còn ai nghĩ đến chuyện giả mạo thời kỳ bán phân rã nữa.
Tại thời điểm này, các nhân tài của các căn cứ như Kim Tinh và Thủy Tinh cuối cùng cũng đã phản ứng, tiếp tục vang lên tiếng hút khí.
Trần Phong xua tay: "Những người khác đều bị sốc. Lần sau tôi sẽ nhanh hơn nữa, không cho các anh có vai diễn."
"Trần Phong, tôi..."
Đổng Sơn lão đầu rướn người như một đứa trẻ mắc lỗi, cố gắng giải thích điều gì đó, nhưng môi ông run lên không nói được, không biết là đang hồi hộp hay đang kích động nữa.
Trần Phong lại xua tay, "Đừng quỳ vội, đợi đến khi có kết quả xét nghiệm gen rồi hẳn nói."
"Không, cậu cứ mắng tôi vài câu đi. Tôi ... tôi khó chịu quá. Cậu đã dùng toàn bộ trí tuệ gì để viết "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên", phát minh ra 9 công nghệ mang tính cách mạng, dự đoán chính xác tai họa ập đến 500 năm trước, ngay cả phương pháp nuôi cấy vắc xin vi khuẩn S cũng lưu lại. Tôi..."
Đổng lão đầu vừa nói vừa lau nước mắt, tâm trạng phức tạp khó tả.
Đường Thiên Tâm ở bên cạnh lại bổ sung thêm: "Anh ấy cũng viết nhiều bài hát cổ điển và làm nhiều bộ phim kinh điển."
Rốt cuộc Đổng lão đầu không thể tự chủ được nữa, cúi người thấp đầu, muốn quỳ trên mặt đất.
Trần Phong lanh tay đỡ lấy ông.
Lão đầu này trở mặt quá nhanh đi, lại còn quỳ gối xin lỗi cơ đấy.
Còn có, tôi dự đoán cái quỷ ấy, nếu tôi thực sự có trí tuệ này, tôi đã bất khả chiến bại, vô địch từ lâu rồi!
Nghĩ cái quái gì trong đầu thế không biết, chẳng phải tôi đã nói rằng tôi xuyên qua xuyên lại rồi à?
Thôi bỏ đi, mục đích quan trọng đã đạt được, ba cái chi tiết nhỏ như thế này chẳng còn quan trọng nữa, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu.
Muốn tôi nói gì đó ư?
Trần Phong suy nghĩ một chút.
"Thôi được rồi, để tôi nói vài câu. Tôi đề nghị các ông, trước khi đặt câu hỏi, nên để những ý tưởng trong đầu bay lâu hơn một chút, có như vậy, các ông mới có thể nhìn ra nhiều điều hơn, cũng hiểu thêm về sự thật nhiều hơn. Điều này sẽ giúp các anh sống khôn ngoan hơn, thay vì sống với cái tôi quá lớn và kiêu ngạo dưới 'đánh trống reo hò' đơn phương của "Phong Mang Tất Lộ".
Tôi không phủ nhận năng lực của các ông, nhưng các ông nên hiểu, đối tượng mà các ông đang chất vấn là ai. Đó chính là tôi, Trần Phong, một nhân loại Ngân Hà, đứng ở độ cao mà các ông không thể nào tưởng tượng được, càng không thể chạm tới trong cuộc đời này.
Vì vậy, đừng dùng sự vô tri, thiếu hiểu biết của mình mà ngạo mạn ước đoán hết thảy những gì các ông không hiểu. Hãy nghĩ lại mà xem, tại sao Lôi lại lấy tóc của tôi và chặn dữ liệu di truyền của tôi. Ngoại trừ nguyên nhân bắt nguồn từ tôi ra, Lôi đã từng làm những chuyện vô nghĩa như thế bao giờ chưa?
Các ông cảm thấy, đường đường là một nhân loại Ngân Hà như tôi lại đi làm những chuyện vô bổ sao?"
Trần Phong bình tĩnh cười nói.
Nhưng chỉ có Đường Thiên Tâm, người quen thuộc nhất với hắn, có thể mơ hồ nhận ra rằng, rất có thể hắn đang đào một cái hố cho mọi người sụp xuống.
Tiếp theo, hắn định dẫn dắt nhân loại làm chuyện gì đây?
Là chuyện gì mà khiến hắn phải làm đến mức này, ngay cả bí mật lớn như vậy cũng phải tiết lộ?
Nhịp tim của Đường Thiên Tâm dần dần tăng tốc, vừa hồi hộp lại vừa chờ mong vô hạn.
Cô nàng nhìn Trần Phong đang chậm rãi nhả chữ trước đám đông, nhìn bộ dạng khúm núm không dám lên tiếng của mọi người.
Trong lòng cô chợt hiện lên bốn chữ.
900 năm trước, có vô số người đã đặt bốn chữ này lên đầu Trần Phong đại sư, cũng chính là thân phận chói mắt nhất của ông.
Lãnh tụ nhân loại!
Ông đã sử dụng ý chí mạnh mẽ vô song và trí tuệ tuyệt vời của mình để vượt qua 1000 năm, và cứu vớt nhân loại!
Trong 1000 năm này, đến tột cùng là hắn đã sống sót bằng cách nào đây?
Hốc mắt của Đường Thiên Tâm dần dần ẩm ướt.
Đau lòng đến cực độ.
Trần Phong len lén liếc nhìn Đường Thiên Tâm, hệt như một tên trộm.
Lãnh tụ đại nhân đang rất chột dạ.
Mình vừa mới nói, Chung Lôi là vợ mình, mẹ của đứa nhỏ sẽ không bùng nổ đấy chứ?
Gì???
Rớt nước mắt!
Tôi....
Không, không, không, lúc về mình phải nghĩ cách để dỗ cô nàng.
Cho dù đã vượt qua 1000 năm, nhưng làm một thằng đàn ông cặn bã vẫn không hề dễ tí nào!
Việc kiểm tra đo lường gen sẽ mất một chút thời gian, những người khác đều đã dần bình tĩnh lại, bắt đầu đồn thổi câu chuyện lên.
Đây chính là một cái đồ cổ sống nha.
Khỏi phải nói, đời này sống không hề uổng phí tí nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận