Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 595: Tội Nhân Chân Chính

Nửa tiếng sau, quyết sách cuối cùng của hội nghị đã được đưa ra.
Công bố thân phận của Trần Phong, nhưng chỉ tiến cử hắn làm lãnh tụ tinh thần.
Các nhà lãnh đạo Chính phủ Trái Đất đã tuyên thệ ngay tại chỗ rằng họ sẽ phục tùng sự dẫn dắt của hắn về mặt tinh thần.
Sau đó...
Sau đó không có sau đó.
Chính quyền Trái Đất không hề công bố Trần Phong sẽ giữ những chức vụ cụ thể nào, mà chỉ để cho người bình thường tự mình hình dung.
Trần Phong khá hài lòng với kết quả này.
Ý thức về bản thân của những người này cuối cùng cũng đã được thức tỉnh một chút.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ vẫn hy vọng rằng Trần Phong sẽ thượng vị.
Chỉ là. Trần Phong đã dứt khoát từ chối.
Lý do mà hắn đưa ra cũng rất đầy đủ, cho dù hắn có tài hoa kinh diễm đến đâu, thì hắn vẫn là một người cổ đại của 1000 năm trước.
Kể từ khi hắn bước vào thời đại xa lạ này, nơi trình độ công nghệ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, tính ra cũng chỉ có hơn 1 tháng.
Hắn vẫn phải tìm hiểu nền tảng công nghệ và mô thức chiến tranh trong một hoàn cảnh mới.
Thiên phú chiến đấu của hắn là một bản năng bẩm sinh.
Nhưng năng lực chỉ huy và khoa học tổng hợp của hắn vẫn còn kém xa.
Để che giấu sự thật một cách thích hợp, tương đương với việc để lại khoảng trắng.
Thế giới nghĩ gì, hãy để họ tự đi bổ não.
Những người kỳ vọng Trần Phong leo lên vị trí lãnh tụ, khi nhìn thấy lời tuyên thệ của lãnh đạo, sẽ mong đợi Trần Phong sẽ tiếp tục dẫn dắt đương đại như cái cách mà hắn đã dẫn dắt người xưa vào 1000 năm trước.
Những ít người có chút lo lắng về khả năng lãnh đạo vượt thời đại của Trần Phong, sẽ để ý đến việc Trần Phong chưa trực tiếp thượng vị, cho rằng nhà hiền triết cơ trí chắc hẳn đã tính đến nhược điểm này.
Bất kể người dân và binh sĩ cơ sở sẽ bổ não từ góc độ nào, họ đều có thể bổ não thành kết quả như mình mong muốn.
Đây là phương pháp xử lý có thể duy trì sự ổn định, đồng thời cổ vũ sĩ khí một cách thích hợp.
Sau khi xem hết quyết sách này, Trần Phong gửi cho Đường Thiên Tâm một tin nhắn riêng.
"Làm phiền cô giúp tôi một việc, thông báo cho những người khác về quyết định mới nhất của tôi. Tôi có thể tiếp nhận chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn đập nồi, nhưng có ba điều kiện. Thứ nhất, chấm dứt kế hoạch chiến thần. Thứ hai, dỡ bỏ tất cả các bức tượng của tôi. Còn của những người khác... cứ giữ lại. Thứ ba, quân đoàn đập nồi và cả tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của cô. Không chấp nhận phản bác."
Hai giây sau, Đường Thiên Tâm trả lời: "Tôi muốn nói chuyện với anh."
"Giúp tôi thông báo cho những người khác trước đã."
"Được."
Năm phút sau, cả hai gặp nhau trong một không gian ảo được mô phỏng như một khu rừng.
Trong một tòa đình nghỉ mát sừng sững giữa khu rừng rậm rạp.
Trong đình lợp ngói đỏ và cột xám, có bàn đá và ghế bành .
Trên bàn đá là một chiếc bánh ngọt, một cốc nước cam, và một cốc Đại Hồng Bào bốc khói lượn lờ.
Công năng của chương trình trí năng ngày càng phát triển, vách ngăn giữa thế giới ảo và thực đã sớm bị phá vỡ từ lâu, nếu không biết trước đây là không gian ảo, người bình thường rất dễ bị lạc vào đó.
Nếu không nhờ có mối uy hiếp cực lớn từ bên ngoài, sự phát triển của nhân loại hoàn toàn tự do, e rằng ngày nay ít nhất một nửa thế giới đang trầm mê trong cái thế giới giả lập muốn gió được gió muốn mưa được mưa này.
Theo một phương diện nào đó, việc tích hợp theo chiều sâu giữa não người và trí tuệ nhân tạo, chính là một trong những hướng đi của tương lai.
Lúc này, Đường Thiên Tâm đang mặc thường phục, đứng ở bậc thềm của đình nghỉ mát, trên tay cầm một cuốn sách dày, nhìn về phía Trần Phong đang đi tới xa xa.
Đường Thiên Tâm ban đầu có vẻ hơi thấp thỏm, cho đến khi Trần Phong bước vào mới thoải mái cười một tiếng, rất duyên dáng và quyến rũ.
Trà không say, người ta tự say.
"Cô cười cái gì?"
Trần Phong ngồi xuống ghế, vô thức muốn nhấc chân bắt chéo, đột nhiên nhớ tới cài đặt cá nhân của một nhà hiền triết, liền lặng lẽ đặt chân xuống, rất khó chịu.
Đường Thiên Tâm cũng ngồi xuống, ăn bánh kem dâu tây ngọt ngào: "Vui vẻ thì cười."
Nói xong, cô nàng hơi càn rỡ nhìn Trần Phong chăm chú.
Trần Phong cảm thấy có chút gò bó.
Đường Thiên Tâm: "Thật không ngờ."
"Không ngờ cái gì?"
"Không ngờ rằng, Trần Phong - vị chúa cứu thế 1000 năm được khắc họa một cách kỳ diệu bên trong sử sách, lại không có một vầng hào quang ba đầu sáu tay, mà chỉ trông giống như một người bình thường, hơn nữa, còn đặc biệt quan tâm đến một số thứ."
Trần Phong cười haha: "Đừng chọc cười, cái gì mà chúa cứu thế chứ, ha."
Sau đó hắn đột nhiên lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Ngàn năm trước, có một bài hát cùng tôi lớn lên, trong đó có 1 câu thế này. Xưa nay chưa từng có chúa cứu thế, cũng không có Ngọc Hoàng(*). Bây giờ tôi gửi lại bài hát này cho cô, tặng cô."
(*) Lời Trung của bài hát 'Quốc tế ca'
Nói xong, Trần Phong gõ nhẹ đầu ngón tay.
Tiếng nhạc dần dần vang lên trong rừng rậm, một lúc lâu sau mới từ từ dừng lại.
Đường Thiên Tâm nghe xong, trong mắt sáng lên một tia long lanh: "Tôi đã từng nghe qua bài hát này, nhưng trước đó, tôi cảm thấy cách cục của nó vẫn chưa đủ lớn, bởi vì chúng ta đã sớm bước ra khỏi Trái Đất. Nhưng bây giờ khi anh cho tôi nghe lại, tôi lại hiểu được một chút về suy nghĩ của anh."
Trần Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mây trắng giả lập, tựa lưng vào ghế: "Đúng vậy, quốc tế của 1000 năm trước là Trái Đất. Hiện tại, quốc tế vẫn tồn tại, nhưng nó đã trở thành toàn bộ vũ trụ. Vì vậy, mặc dù những gì tôi làm có thể được coi là việc làm của chúa cứu thế. Nhưng tôi chưa bao giờ dám nhận mình là chúa cứu thế. nhân loại có thể vượt qua 8 tuyến thời gian để đến được ngày hôm nay, không chỉ dựa vào mỗi mình tôi, mà còn dựa vào 4000 tỷ chiến hữu đã hy sinh trong những năm tháng ấy.
Nếu một ngày nào đó tôi thực sự tự cho mình là chúa cứu thế, tự cho rằng mình ghê gớm, thì chẳng khác nào tôi đang phủ nhận nỗ lực của những người khác. Tôi sẽ trở thành tội nhân và một ác ma chân chính."
Bạn cần đăng nhập để bình luận