Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 708: Thực Tế Phũ Phàng

Ý tưởng rất đẹp nhưng thực tế lại phũ phàng.
Người Mizu đã thành công che giấu trái đất trong chín triệu năm, cho đến một triệu năm trước, đội quân Mắt Kép bất ngờ đến, và chúng sử dụng hàng ngàn năm chiến tranh tàn khốc để hoàn thành việc tiếp quản thiên hà.
Náo động qua đi, yên tĩnh đến.
Nền văn minh Mắt Kép không hủy diệt trái đất, mà báo cáo thông tin của trái đất, nhận lấy sứ mệnh của Mizu và tiếp tục quan sát với tần suất tuần tra một lần trong 1000 hoặc 2000 năm.
Mắt Kép phát giác trái đất đã gián tiếp gây ra sự phản bội và sự diệt vong của Mizu, vì sợ rằng sẽ giẫm lên bước chân của Mizu, nên chúng đã không hạ cánh xuống trái đất, không đặt thiết bị quan sát lâu dài trong hệ mặt trời, mà dùng cách quét từ xa.
Trong một triệu năm tiếp theo, những người nguyên thủy đấu tranh sinh tồn với thiên nhiên vẫn hiên ngang từng bước trên con đường xây dựng văn minh cho đến năm 1947.
Các thành phố, thị trấn, nhà máy, chiến tranh thế giới vừa mới bị dập tắt, đất đai nhanh chóng được khai hoang, các loài lặng lẽ biến mất trong quá trình sinh sản và mở rộng của con người trên trái đất..., đại diện cho sự tiến bộ của nền văn minh và tất cả tạo thành ‘chủ đề chính’ của trái đất.
Ngày đó, vụ việc Roseville bùng phát và nhanh chóng bị che đậy.
Kể từ đó, một nhóm các nhà khoa học và chính trị gia có “ước mơ” đã làm một việc tưởng chừng như cực kỳ trái với logic của các mối quan hệ giữa con người với nhau.
Họ đã dành gần ba mươi năm để lập kế hoạch, Edward Stone lãnh đạo thực hiện, vào năm 1972, họ bắt đầu điên cuồng xúc tiến kế hoạch du hành, ngay cả khi nó tiêu tốn nguồn tài nguyên khổng lồ.
Năm 1977, NASA đã phóng thành công tàu Voyager 1 và 2, đồng thời đưa nhiều thông tin về con người trên Trái đất vào hai tàu Voyager.
Đây là sự thật tươi sáng ở bên ngoài.
Thật ngẫu nhiên, thời gian phóng của Voyager 2 là ngày 20 tháng 8 năm 1977 và Voyager 1 là ngày 5 tháng 9 cùng năm.
Vì vậy, mặc dù thứ tự đặt tên của số 2 sau, nhưng nó lại được phóng đầu tiên.
Từ đó đến năm 2020, tất cả mọi người trên Trái đất có chút đầu óc đều hối hận về điều này. Tại sao ban đầu chúng ta lại ngu ngốc đến vậy?
Phải có bao nhiêu tự mãn, chúng ta mới dám ‘thả’ mọi bí mật của mình khi chúng ta vẫn đang ngồi nhìn những vì sao?
Điều này rõ ràng là không hợp lý và phản khoa học.
Bây giờ Trần Phong đã biết thêm thông tin, vào ngày 21 tháng 8, việc triển khai hố đen điện tử đã hoàn thành, đang chờ đợi để nhận phi thuyền thứ hai.
Chuỗi logic của Trần Phong được hoàn thiện một lần nữa.
Rõ ràng, nền văn minh Mắt Kép được lệnh dọn sạch thiên hà, và nền văn minh siêu cao cấp cung cấp mái vòm mặt trời cũng không tin tưởng nền văn minh Mắt Kép và có những hành động bổ sung.
Nơi thực hiện hành động bổ sung này là con tàu hai trục của Mizu.
Ngay cả những người sống sót Mizu cũng không ngờ đến điều này, rằng Trần Phong đã tự mình tìm ra.
Trong thông tin do những người sống sót trên con tàu hai trục để lại, đã bị nền văn minh siêu cấp cao nhét đầy "hàng lậu".
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nền văn minh siêu cao cấp.
Hàng lậu được đóng gói trong con tàu hai trục, trong âm thầm truyền ra một số ý tưởng.
Trần Phong rất quen thuộc với điều này - "sự thâm nhập tiềm thức".
Lệnh thâm nhập đơn giản hơn nhiều so với "Thế Ngoại Chi Ca", nó chỉ âm thầm ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của mọi người cho đến khi hai Voyager được gửi đi mà thôi.
Các nhà khoa học hàng đầu, những người chủ yếu tham gia vào ngành hàng không vũ trụ vào thời điểm đó, cũng như cơ quan quyền lực cao nhất ở đây, đều đã đến Khu vực 52.
Những người này bị âm thầm xâm nhập tư duy, họ hao tiền phóng ra 2 tàu Voyager cũng hết sức trái với lẽ thường.
Trần Phong đã hoàn thành việc tiết vạch trần lớp thứ hai.
Vì vậy, trên thực tế, dù lý thuyết thâm nhập tư tưởng của Ilan chỉ là đánh bậy đánh bạ nhưng cũng đã đoán được một phần sự thật.
Lý do rất đơn giản, Ilan, người có thể đặt nền móng cho giả thuyết gen vô hạn, không phải là hạng người hời hợt.
Nếu không có sự tồn tại của Trần Phong, Ilan đã trở thành nhà sinh vật học vĩ đại nhất thế kỷ 21.
Ngoài ra, Trần Phong cũng hiểu rõ một điều, "Thế Ngoại Chi Ca" không phải là sáng tạo ra văn minh Mắt Kép, mà là quà tặng của văn minh thống trị cấp cao.
Hắn đã từng “nhìn” vào nhiều ‘đôi Mắt Kép’.
Mặc dù việc trả lời những nghi ngờ của bản thân không giúp thay đổi hiện trạng, nhưng nó có thể khiến mục tiêu của Trần Phong trở nên rõ ràng hơn.
Hắn bày tỏ niềm vui thích về thể xác và tinh thần.
Ngoài những thông tin này, những người sống sót trên tàu Mizu cũng cung cấp một thông tin khác chưa từng được phát hiện bởi hạm đội thuộc địa Proxima, về hành tinh mẹ của Mizu.
Nó có thể là dữ liệu trong con tàu thoát hiểm được phát hiện bởi hạm đội thuộc địa đã bị sụp đổ hoàn toàn, hoặc con tàu thoát hiểm cố tình giấu đi thông tin về hành tinh mẹ.
Tuy nhiên, những người sống sót Mizu mà Trần Phong tiếp xúc trong con tàu hai trục có nhiều khả năng tồn tại ở thời điểm sau đó, họ tuyệt vọng hơn, vì vậy mới giao lại tọa độ của hành tinh mẹ.
Có lẽ người sống sót chỉ hy vọng rằng con người trên trái đất này thực sự có thể tạo nên kỳ tích và sẽ có một ngày đột phá được hệ thống thứ bậc khắt khe của vũ trụ, để rồi tàn tích của hành tinh quê hương Mizu, sẽ được coi như một kỷ vật chứng minh sự tồn tại của họ.
Lúc đầu Trần Phong rất vui vẻ, dù sao nếu có cơ hội đến thăm hành tinh Mizu, có thể sẽ có cơ hội tiếp thu một làn sóng công nghệ khác gần với trình độ văn minh thứ ba.
Nhưng sau khi hắn nhận ra tọa độ của hành tinh Mizu, hắn chỉ muốn chửi thề ngay tại chỗ.
Hành tinh Mizu nằm ở đầu kia của Dải Ngân hà, hơn nữa còn là ở biên giới, với khoảng cách đường thẳng gần 100.000 năm ánh sáng so với Thái Dương Hệ!
A, thật cay mắt.
Có cần phải ở xa đến vậy không?
Như thế này làm sao tôi đến được?
Ngay cả khi tôi có thể làm chủ tốc độ tối đa của việc dịch chuyển khúc dẫn, có thể sử dụng ‘đường hấp dẫn’ của Mắt Kép để đi tiếp, nhưng vẫn quá xa!
Phải mất 500 năm để hạm đội hình lăng trụ đã nắm vững dịch chuyển chiết nhảy có thể đến trái đất từ Trung tâm Thiên hà, thì chẳng phải Mắt Kép cũng mất ít nhất 2500 năm tiếp cận Mizu từ Thái Dương Hệ sao?
Huống chi ánh mắt của bọn họ đối với chiết nhảy vẫn còn là hai dải màu đen.
Hơn nữa, phải đi một chặng đường dài để tránh lỗ đen lớn của Trung Tâm Thiên Hà.
Trần đại sư hắn phải chết bao nhiêu lần trên con đường đến đó?
Cảm giác nhìn thấy nhưng không chạm vào được này khiến hắn cảm thấy chướng tai gai mắt.
Các nhà nghiên cứu của khu vực 52 và Ylan bên ngoài còn cảm thấy khó chịu hơn cả Trần Phong.
Một đám người đi lại không ngớt, lòng nóng như kiến bò trên nồi lẩu, nhưng không dám gõ cửa làm phiền suy nghĩ của Trần Phong.
Mọi người đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Trần Phong cũng mở cửa.
Thân thể già nua của Mendelssohn đột nhiên nhanh nhẹn như khỉ, sải bước như bay nhảy vọt tới hơn 10m, lao về phía Trần Phong, "Anh Trần thế nào? Có thông tin gì sao?"
Trần Phong nhếch cười, "Không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận