Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 498: Thượng Sĩ

Trong lòng Trần Phong đã thoải mái hơn rất nhiều, cũng chầm chậm kịp phản ứng lại, xem ra nên điều chỉnh một chút tư duy truyền thống 1000 năm trước của mình, chủ động thích ứng với bầu không khí của thời đại này.
Mẹ đứa nhỏ chắc hẳn vẫn có cảm giác với mình, nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí chung của xã hội, tam quan hơi có chút thay đổi, đây là sự thực khách quan.
Cảm giác của cô nàng cuối cùng đã bị xúc tác thành một quyết định như vậy.
Độ thức tỉnh gen của cô nàng cũng cực kỳ cao, nếu không thể truyền thừa thì quả thực là một sự lãng phí cực lớn.
Nhưng bây giờ cô nàng lại là một tướng quân trẻ tuổi, địa vị xã hội rất cao.
Vì vậy, theo quan niệm của cô, cái gọi là phối đôi tổ hợp chắc chắn sẽ không áp dụng phương pháp truyền thống, nhiều lắm là chỉ cung cấp cơ hội kết hợp các tế bào đông lạnh, sau đó quá trình nuôi cấy chắc hẳn sẽ được đặt trong cabin mô phỏng tuần hoàn nội bộ.
Trần Phong thầm nghĩ, như thế thì không được.
Nếu mẹ đứa nhỏ không thể tự mình mang thai, thì cô nàng sẽ mất đi cơ hội giác ngộ và thăng hoa, hạm đội sẽ phải bỏ lỡ một sĩ quan chỉ huy vĩ đại, sức chiến đấu của nhân loại sẽ chịu một tổn thất lớn, không thể bù đắp.
Cho nên...
"Không, cô không thể nghĩ như vậy được. Nếu chỉ vì nghênh đón chiến tranh mà nhân loại từ bỏ bản năng sinh sôi giống nòi, thì chúng tôi đã sớm diệt vong. Hiện tại, điều kiện y tế đã phát triển đầy đủ, cô lại là sĩ quan chỉ huy chỉ trấn thủ chỉ huy mà không cần phải chém giết kịch liệt ngoài tiền tuyến. Mang thai sẽ không ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô. Tôi cho rằng, cô vẫn nên tổ chức thi đấu tuyển chọn, tôi nhất định sẽ tham gia. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giành chiến thắng! "
Trần Phong nghĩa chính ngôn từ nói.
Sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Đường Thiên Tâm suy nghĩ trong nháy mắt, trái tim lại cực kỳ rung động.
Cô nàng vốn định phản bác rằng cô nàng không hề có ý định tự mình mang thai, quá trình phối đôi tổ hợp cụ thể thế nào là do máy móc thực hiện, nhưng cô nàng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Phong thì lại chẳng nói được thành lời.
"Được rồi, cứ quyết định như thế đi. Ngày 31 tháng sau. Tôi đợi anh. Anh trở về huấn luyện tiếp đi."
Đường Thiên Tâm nói xong, hài lòng rời đi.
Trong vô thức, bước chân của cô nàng nhẹ bẫng, gót chân căn bản không chạm đất, giống như một tinh linh vui vẻ.
Nhưng sau khi bước ra ngoài hai bước, cô nàng tựa hồ nhận ra rằng tác phong này không hề phù hợp với tính cách của tướng quân thiết huyết của mình, nên mãnh liệt dừng bước.
Cô nàng khẽ cúi đầu, đưa tay lên che mũi, ho nhẹ một tiếng.
Sau khi điều chỉnh tư thái, cô nàng lại chắp tay ra sau lưng, ngóc cổ lên, chậm rãi đi về phía trước từng bước một.
Gót chân cô giẫm vào sàn nhà bóng loáng, âm thanh lạch cạch lạch cạch vang dội.
Trần Phong yên lặng quay đầu nhìn đám người Đinh Hổ đang huấn luyện bên kia.
Quả nhiên, sau khi vị tướng quân đại nhân này vang lên tiếng bước chân như bùa đòi mạng, giọng giảng bài của anh Hổ cũng nâng lên 3 tone.
Trần Phong trở lại.
"Báo cáo!"
Đinh Hổ liếc mắt nhìn hắn: "Đứng vào hàng ngũ đi!"
Lúc này Bàng Đức vẫn đang loay hoay giãy dụa trong trình giả lập.
So với số điểm 98 như bão táp của Trần Phong khi vừa mới bắt đầu, Bàng Đức bây giờ đừng nói đến việc vượt qua được 60 điểm, thậm chí 30 đã là khó rồi.
Đinh Hổ nói thế này: "Chiến giáp cơ bản nếu đã chậm, thì hình thức công kích cũng sẽ chậm, sự phân bố động năng của pháo công kích Ngân Hà cũng sẽ yếu, chả có tí sức.
Độ nhắm chuẩn của họng pháo và bố cục thống nhất của chiến giáp là cực kỳ kém. Thật khó có thể nói trước được liệu kẻ thù có bị thương sau khi khai hỏa hay không, nhưng chiến giáp Ngân Hà trên người cậu sẽ tan thành từng mảnh.
Biến hóa của khiên khổng lồ trong hình thái phòng ngự không thể theo kịp tiết tấu. Sự phối hợp giữa lá chắn rắn và lá chắn năng lượng là bằng 0, sự thay đổi cơ động chậm như một con ốc sên."
Ở 2 hình thái ban đầu thì anh Hổ còn có thể luận một hai, cho đến khi gặp hình thái khó khống chế nhất - chiến giáp toàn năng, thì quả thực cay mắt.
"Nói chung, Bàng Đức, não của cậu đang hoạt động quá chậm, cậu không thể nắm bắt được cốt lõi trong việc khống chế chiến hoàn Ngân Hà. Cậu phải tìm cách đơn giản hóa những chỉ thị của sóng não, để bản thân bước vào trạng thái nửa trực giác và nửa kiểm soát chủ động."
Chưa đầy mười phút sau, Bàng Đức mồ hôi nhễ nhại nhảy xuống, người ướt như gà nấu súp.
Anh ta vô cùng uể oải, vô cùng tủi thân: "Huấn luyện viên, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi không thể làm được! Đầu óc tôi như thể sắp đứt ấy! Tôi ... Tôi thực sự không cam lòng."
Bàng Đức lặng lẽ liếc nhìn Trần Phong bên cạnh, ánh mắt vừa sùng bái vừa hâm mộ.
Sau khi cảm thụ được lợi hại, anh ta càng hiểu rõ thiên phú đáng sợ của Trần Phong.
Bàng Đức nghĩ thầm, trâu bò, anh có còn là người không?
Trần Phong lại không để ý đến tình hình của Bàng Đức, vô thức ngáp dài, hơi buồn ngủ.
Đinh Hổ quay đầu trừng hắn: "Binh nhì Trần Phong!"
"Đến ngay đây."
"Tôi thừa nhận thiên phú của cậu, nhưng đây là giờ học, cậu nghiêm túc cho tôi."
Trần Phong lập tức lộ mặt nghiêm túc: "Được. À, Tướng quân vừa thăng hàm cho tôi. Từ nay về sau, tôi không còn là binh nhì Trần Phong nữa, mà là thượng sĩ."
Đinh Hổ: Mẹ nó.
“Chúc mừng Thượng sĩ Trần Phong.” Đinh Hổ chào một cái: "Cậu có thể cho tôi một số gợi ý được không? Cậu nghĩ Bàng Đức cần phải làm gì để đạt được tiến bộ nhanh chóng?"
Trần Phong đáp lại một cái quân lễ: "Tôi không biết."
Hắn quả thực không có nói nhảm.
Hiện tại hắn chỉ biết cách thao tác, cái này thuộc về bản năng, không có nghĩa là hắn thật sự có thể thuần thục như vậy.
Dù sao thì hắn cũng vừa mới đến, vẫn chưa rõ ràng nguyên lý cụ thể của chiến hoàn Ngân Hà.
Hắn biết cách sử dụng nó, nhưng hắn không hiểu nguyên lý, vì vậy, nếu bây giờ bảo hắn giảng cho người khác thì chẳng khác nào hại người ta cả.
Ví dụ như hắn dùng một vài thao tác theo bản năng một cách mềm mượt, rồi hắn lại thản nhiên nói nó rất dễ dàng, sau đó Bàng Đức hấp tấp nếm thử, có thể sẽ phải tiến vào nhà xác ngay tại chỗ, thiết bị trị liệu năng lượng sóng cũng không kịp cứu chữa.
Đinh Hổ không ngờ hắn lại từ chối một cách dứt khoát như vậy, có chút tức giận, có chút tủi thân.
Anh ta cho rằng Trần Phong muốn giấu giếm.
Nhìn thấy bộ dáng tức giận mà không thể làm gì được mình của anh Hổ, Trần Phong mềm lòng giải thích một câu: "Anh Hổ, anh không hiểu tôi rồi. Hôm nay tôi mới chỉ tiếp xúc lần đầu với chiến hoàn Ngân Hà mà thôi. Kiến thức căn bản là bằng 0. 98 điểm này hoàn toàn là nhờ vào thiên phú. Tôi chỉ cần giơ tay rồi khẽ cử động, nó lập tức đi theo. Anh hỏi tôi sao có thể làm được điều đó, tôi thực sự không biết, vì vậy, tôi không thể dạy mọi người. Tôi không thể so với một huấn luyện viên thâm niên lão luyện thành thạo như anh được, chờ sau này tôi nắm được cơ sở vững chắc, tôi chắc chắn có thể giúp đỡ được mọi người."
Tâm tình Đinh Hổ rất phức tạp, cái thằng nhãi này rốt cuộc là biết cách nói chuyện hay không biết cách nói chuyện đây?
Rốt cuộc là đang trang bức hay đang khen tôi vậy?
"Vậy được rồi, kế tiếp, Tiểu Chu, cậu lên đi!"
Trôi qua một buổi chiều, thao tác của Trần Phong cũng chẳng có tiến bộ nào thêm, nhưng được lắng nghe giảng giải cặn kẽ một cách chuyên môn của Đinh Hổ bên cạnh, sự hiểu biết của hắn về chiến hoàn Ngân Hà càng lúc càng sâu sắc.
Theo một nghĩa nào đó, quả thực hắn đang học tập.
Chỉ có điều, sau khi hắn học được, tất nhiên sẽ giọng khách át giọng chủ, cướp đi cây thước dạy học của Đinh Hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận