Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 250: Món Quà Của Vũ Trụ

Trôi qua hơn nửa ngày, chiến hạm con thoi nhanh chóng đi qua cánh cổng lớn mở trên màng Dyson, bay qua quỹ đạo của Thiên Vương Tinh, đến vùng tinh không nơi hạm đội Thiên Tâm đóng quân, kết nối với kỳ hạm chỉ huy.
Đường Thiên Tâm mang theo một đám người bước lên kỳ hạm, quay đầu phân phó: "Trừ Trần Phong, Đinh Hổ và Bàng Đức ra, những người còn lại dựa theo cương vị được phân công sẵn trước đó, tự mình về lại chiến hạm tương ứng, ở bên kia sẽ có lão binh đưa các anh làm quen với cương vị mới. Giáo sư u Dương và Scott và những nhân viên kỹ thuật khác thì đến phòng thí nghiệm của mẫu hạm, tiếp tục công tác nghiên cứu khoa học và phụ trách chèo chống kỹ thuật hằng ngày của Hạm đội."
Những người khác nghe nói vậy, nhanh chóng xoay người tản đi.
Lên trên Hạm đội, dường như Đường Thiên Tâm lại biến thành một người khác, trước mặt người ngoài, cô nàng lộ ra phong thái sấm rền gió cuốn, nhất ngôn cửu đỉnh.
"Đinh Hổ, anh đến kỳ hạm của tiểu đoàn Thần Phong 3, đảm nhiệm vai trò đội trưởng, Bàng Đức sẽ gia nhập tiểu đoàn của anh, hai người cùng nhau đi đi."
Anh Hổ và Bàng Đức cũng rời đi.
Chỉ để lại Trần Phong, hắn chỉ chỉ vào mình: "Tôi thì sao?"
"Anh đảm nhiệm vai trò sĩ quan an toàn của riêng tôi. Có điều, phần lớn thời gian tôi sẽ không gọi anh làm gì, anh có thể tự do sắp xếp. Nhưng, lúc tôi cần...."
Cô nàng trừng mắt một cái, nghênh ngang rời đi.
Vừa trở về Hạm đội, nên cô nàng còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Trần Phong trợn tròn mắt, không có sức chửi bậy.
Đây là bao nuôi trắng trợn, thật sự rất ấn tượng.
Thôi bỏ đi, như thế cũng tốt, có thể thanh nhàn một thời gian.
Hắn dứt khoát dự định trở về chỗ ở của sĩ quan bảo anh, nghe nhạc một chút, thuận tiện trao đổi với nhóm hạng mục trong thành phố Khoa Học một chút.
Không biết là do sĩ quan an toàn có địa vị cao, hay là do tình cờ nhận được đặc quyền, mà boong tàu nơi hắn ở rất lớn, diện tích phải đến 100 mét vuông, các thiết bị tiện nghi và bài bố không gian đều có sẵn, đầy đủ mọi thứ.
Thậm chí, hắn còn có phòng chuyên dụng để chứa thiết bị thức tỉnh vô hạn lớn.
Chỗ này chính là không gian vô cùng 'đắc địa' trên chiến hạm.
Ngồi vào ghế sô pha mềm mại như bông, để trợ thủ AI pha một tách trà Đại Hồng Bào âm ấm từ tổng hợp nguyên tử, Trần Phong quét mắt nhìn mấy tin nhắn tồn đọng của ứng dụng liên lạc trong hệ thống truyền tin cá nhân của mình.
Trước tiên, hắn bỏ qua tất cả chúng nó.
Trước hết phải nghe nhạc 2 tiếng đã, đặc biệt là phải nghe lại bài hát mà hắn thích nhất "Tung Hoành Tinh Không", sau đó hắn mới thoát khỏi trạng thái rong chơi giữa đại dương âm nhạc.
"Vi Vi, giải trừ rào chắn tầm nhìn, tôi muốn xem tinh không bên ngoài một chút."
Phòng khách của hắn nằm ở ngoại vi của kỳ hạm, có được tầm nhìn tinh không tốt nhất.
Màn sáng hình chiếu chắn tầm mắt dần dần tản đi, hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Cửa sổ sát đất trong phòng khách của Trần Phong hướng về phía Thái Dương.
Từ nơi này nhìn qua, chỉ dựa vào mắt thường thì rất khó phân biệt được đâu là Trái Đất, Hỏa Tinh, Mộc Tinh và các hành tinh khác, chỉ có thể nhìn thấy Thái Dương to bằng nắm tay, với quầng sáng bảy màu mơ hồ.
Thái Dương cũng không hề chói mắt.
Vốn dĩ, nếu nhìn Thái Dương từ trong vũ trụ tinh không, nó sẽ không hiện ra quầng sáng bảy màu.
Sở dĩ bây giờ hắn có thể nhìn thấy quầng sáng 7 màu như vậy, đó là bởi vì màng Dyson bao bọc giữa quỹ đạo của Thổ Tinh và quỹ đạo của Thiên Vương Tinh đã khuếch tán một phần tia sáng Thái Dương, cho nên khi rơi vào mắt thường của những người đứng bên ngoài màng Dyson, và có một vòng ánh sáng 7 màu, rực rỡ chói mắt như bọt biển vậy.
Trần Phong cảm thán từ tận đáy lòng.
Dyson màng thật sự là khoa học công nghệ ghê gớm vĩ đại của nhân loại.
Rốt cuộc thì đại gia vẫn là đại gia mà.
500 năm trước, Sergey vẫn rất cường hãn như vậy. Vào thời điểm đó, ông ta đã đề xuất ý tưởng thiết kế hoàn chỉnh cho màng Dyson, sau 200 năm thì được hậu thế 'tiêu hóa' sạch sẽ và biến nó thành hiện thực.
Trong nhiều tác phẩm khoa học viễn tưởng vào khoảng thế kỷ 21, dù là trong tiểu thuyết hay phim ảnh, thì khái niệm về quả cầu Dyson cũng thường xuyên xuất hiện.
Nhưng trên thực tế, dựa vào tài nguyên của Thái Dương Hệ, nhân loại căn bản không có khả năng sở hữu quá nhiều kim loại và vật liệu bán dẫn, để chế tạo một quả cầu Dyson có thể bao phủ cả Thái Dương.
Cho dù đầy đủ vật liệu đi chăng nữa, nhân loại cũng không có nhiều thời gian để kiến tạo một công trình kim loại khổng lồ như vậy.
Thời gian để làm ra nó không thể đo lường bằng năm, mà là hàng trăm ngàn năm, hàng triệu năm...
Thiên tài Sergey đã đưa ra một ý tưởng tuyệt vời, vô cùng sáng tạo, khiến người ta phải kinh diễm.
Nếu kim loại và vật liệu bán dẫn không cho phép, khả năng xây dựng của nhân loại cũng không cho phép, vậy tại sao chúng ta không sử dụng vật liệu sinh học?
Chúng ta chế tạo một loại màng sinh mệnh không có trí tuệ, để tự nó phát triển thành màng Dyson!
Vấn đề vốn dĩ thuộc về khoa học vật liệu và năng lượng học, bỗng nhiên bị Sergey chuyển sang một phương hướng khác, biến thành vấn đề sinh học.
Hết thảy căn nguyên của các lý niệm đã trở lại mức độ nguyên thủy nhất.
Thực vật.
Sự quang hợp.
Vật lý lượng tử.
Sinh học lượng tử.
Từ thế kỷ 20, Einstein đã sớm phô bày thuộc tính lưỡng tính sóng - hạt của ánh sáng.
Trong nhận thức của các nền văn minh cấp I đến cấp II, tất cả năng lượng trong vũ trụ dường như được chia thành vô số loại, nhưng bản chất của chúng đều là sóng. Đồng thời, khi sóng năng lượng này cho cho thấy quy luật chuyển động đều đặn, nó sẽ chuyển hóa thành vật chất.
Ánh sáng, bức xạ, nhiệt năng, điện năng..v.v. bản chất của hết thảy nguồn năng lượng đều là sóng.
Ánh sáng chính là hình thái mà nhân loại dễ dàng giải mã nhất của loại năng lượng này.
Từ lúc Trái Đất được sinh ra cho đến nay là 4,55 tỷ năm, cũng được Thái Dương chiếu sáng 4,55 tỷ năm.
Trong lịch sử lâu đời của Trái Đất, nguồn gốc của sự sống, cấu trúc tế bào phức tạp, sự hình thành của vi sinh vật, thực vật, động vật ...
Trong đó, thực vật chính là 'nhà sản xuất'.
Cái gọi là 'nhà sản xuất' có hàm nghĩa như sau, thực vật sử dụng ánh sáng mặt trời làm năng lượng để hoàn thành quá trình quang hợp, tạo thành chất hữu cơ, cuối cùng, được động vật và thiên nhiên sử dụng và tiêu thụ, sau đó trở lại thành nhiệt năng.
Nhiệt năng lại không ngừng thông qua tầng khí quyển, khuếch tán trong vũ trụ.
Giả sử tầng khí quyển là một thứ tồn tại phong kín tất cả những thứ bên trong, nhiệt năng không thể khuếch tán ra ngoài, vậy thì, khối lượng của Trái Đất nhất định sẽ tăng lên.
Phần tăng lên này chính là trọng lượng của ánh sáng.
Ánh mặt trời chiếu vào Trái Đất, ngoại trừ một bộ phận bị phản xạ trở lại vũ trụ, thì phần còn lại đều bị Trái Đất hấp thụ, do đó Trái Đất sẽ phải chịu tác động bởi áp suất ánh sáng.
Thứ áp suất này có thể cực kỳ nhỏ, nhưng nó tồn tại khách quan.
Đây là hiệu suất định tính của năng lượng ánh sáng.
Sau khi thực vật ra đời, sự xuất hiện của chất diệp lục làm cho hiệu suất hấp thụ của Trái Đất thay đổi về mặt chất lượng.
Sự quang hợp, trước khi nhân loại làm chủ được công nghệ phản vật chất, thì đây vẫn là phương pháp sử dụng năng lượng hiệu quả và đáng kinh ngạc nhất mà nhân loại đã thấy.
Nó tràn đầy sự huyền bí của thiên nhiên.
Sự ra đời của nó tựa như một món quà của vũ trụ.
Trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào lá cây, chất diệp lục lập tức hấp thụ nó.
Ánh sáng được hấp thụ, sau đó chuyển thành một phần năng lượng tinh khiết.
Thứ năng lượng vượt qua giới hạn của thời gian và không gian, chôn vùi bên trong ánh sáng, rồi lại được sinh ra từ hư vô nhờ diệp lục, tách các electron, đánh bật nó và cuối cùng xúc tác một loạt phản ứng tổng hợp ATP.
Linh cảm của Sergey bắt nguồn từ sự quang hợp, bắt nguồn từ quá trình chuyển đổi này từ ánh sáng sang vật chất, đủ để vượt qua xiềng xích của thời gian và không gian, trở thành sự biến đổi lượng tử hiệu hiệu suất cực kỳ cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận