Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1242: "Mở" Mắt

Cao Tiểu Thất sửng sốt, im lặng quay đầu nhìn hướng khác, nhìn vào bức tường kim loại bên cạnh, thấp giọng, yếu ớt cảm thán: "Anh nói đúng."
"Hmm. Đây không phải là những gì chúng ta đã hình dung sao?"
“Được rồi, người anh em, cố lên. Anh chắc chắn có thể.” Cao Tiểu Thất vỗ vỗ vai Opp Đường Đức.
Opp cũng xoay người, đấm Cao Tiểu Thất một quyền: "Như vậy, chắc chắn các cậu cũng sẽ tiêu diệt được lũ mắt kép ở trung tâm dải Ngân Hà, đúng không?"
"Tất nhiên."
Âm thanh truyền tin thúc giục các nhân viên được tuyển chọn nhanh chóng lên tàu vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, Opp nhận lệnh rời đi không ngoảnh đầu nhìn lại, bước sang một lối thông đạo khác, quay lưng lại với Cao Tiểu Thất, giơ cánh tay cực dài của anh ta, siết chặt nắm đấm hướng lên trời, nắm đấm gần như chạm đến trần của lối thông đạo.
Opp không nhìn lại, từ tốn nói: "Gặp lại sau nhé, người anh em."
Cao Tiểu Thất giơ tay vẫy vẫy đằng sau bóng lưng của Opp: "Hẹn gặp lại."
Những đến từ Ceres của Thái Dương Hệ và người tay dài của Đại Hùng tinh, hai người hai tính cách khác nhau bởi vì đến từ những tinh khu khác nhau, chung sống hơn 80 năm, vai kề vai chiến đấu bên nhau vô số lần, mất đi cùng một chiến hữu cũng rất nhiều lần, cũng từng nhiều lần cứu tính mạng của đối phương trở về.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, có thể xưng là chiến sĩ yểm trợ mạnh nhất của Đồng Linh.
Cả hai đều không muốn thừa nhận rằng, đối phương đã trở thành một trong những ký ức quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.
Nhưng, dẫu có đồng hành bên nhau ngàn tỉ dặm, thì cuối cùng cũng đến lúc chia tay.
Sau lần chia tay này, bất kể sống hay chết, đều là vĩnh biệt.
Nhưng đây là may mắn, dù sao cũng có rất nhiều người còn chưa kịp nói lời chia tay đã phải vĩnh viễn chia lìa.
Nhưng cả hai không hề hay biết rằng, ở phía trên họ vẫn luôn có một đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo họ.
Đó là nhân cách chắp vá được hình thành bởi ký ức tiêu tán của Đồng Linh.
Đồng Linh đã "chết" rồi.
Nhưng phương thức tử vong của cô rất giống với Trần Phong.
Có điều, ban đầu, Trần Phong mang tư duy của mình gắn kết vào năng lượng do màng Dyson cung cấp, còn tư duy của Đồng Linh lại giống như bèo không rễ, lang thang phiêu đãng, chỉ biết dựa theo tiềm thức mà tiếp cận phương hướng của những người quen thuộc nhất với cô.
Sau đó, cô thấy Cao Tiểu Thất và Opp Đường Đức đang nói lời chia tay nhau.
Chỉ nháy mắt sau đó, Đồng Linh vốn còn đang choáng váng không biết chuyện gì xảy ra, nhân cách chắp vá bị chấn động, bỗng nhớ ra tình huống lúc này là như thế nào.
Cô hơi xấu hổ.
Rõ ràng bản thân đã khoác lác, cô vẫn đầu hàng trước sự đau đớn kịch liệt kia.
Là một quân nhân, cô không bao giờ bào chữa cho sự thất bại của bản thân, cũng không bao giờ đổ lỗi lên người ai khác.
Đồng Linh cho rằng, sự yếu kém của bản thân đã khiến Emerson buộc lòng phải cầu cứu sự viện trợ từ chủ não Phồn Tinh, đồng thời trực tiếp khiến đám người Opp Đường Đức phải rời bỏ đội quân chủ lực, trở thành mồi nhử.
Dưới sự khống chế của xúc cảm tuyến tính, loại xấu hổ ấy vừa sinh ra đã phóng đại tới mức vô hạn, nhanh chóng nuốt chửng nhân cách không hoàn chỉnh này của cô.
Ý thức của Đồng Linh tiêu tán.
Nhưng ngay sau đó, tầng thứ hai của ý thức xuất hiện trở lại, cô chưa kịp hoạt động tinh thần thì đã bị một ngoại lực vô hình tác động mạnh, sau đó bị kéo ngược về phía cabin đông lạnh.
Phồn Tinh ở bên ngoài đã bắt đầu thao tác, khắc lại phần ký ức đã mất vào trong não của Đồng Linh.
Phần ký ức vừa thoát ra khỏi nhân cách ấy, lúc bấy giờ tựa như bột sắt trôi nổi trong không gian gặp phải từ trường mạnh, không tự chủ được mà tập hợp trở lại trong bộ não của Đồng Linh.
Cô "mở" mắt.
Điều đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là một robot chăm sóc em bé hoàn toàn tự động với màu sơn xanh da trời.
Đây là hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy khi vừa phát triển trở thành một em bé, thoát ra khỏi môi trường nước ối nhân tạo cách đây 131 năm.
Cô đã sớm lãng quên những hình ảnh này từ lâu rồi, nhưng lúc này, chúng đã được đánh thức bởi ký ức xếp chồng.
Ngay sau đó, nhân sinh của cô tựa như được ai đó nhấn nút tua nhanh, từng cảnh từng cảnh khác hiện lên trước mắt cô.
Một tuổi, hai tuổi, ba tuổi...
Bên ngoài, hàng triệu sợi dây lực đóng băng thống nhất mảnh như điện tử đang được hàng triệu cánh tay cơ học cấp điện tử tinh tế kéo xuống, tung bay quanh trí não của cô.
Giai đoạn mấu chốt nhất của công nghệ Cryonics - số hóa ký ức xếp chồng - bắt đầu.
Trong phòng quan sát, Tần Quang không dám nói lời nào, chỉ vì sợ quấy rầy Emerson Corbert.
Mãi cho đến khi Emerson lùi về từ bàn điều khiển, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi xuống đất, Tần Quang mới thận trọng hỏi: "Thành công rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận