Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 202: Chênh Lệch Tâm Lý Quá Lớn

Trần Phong tiếp tục xem tư liệu hiện đại và phát hiện ra rằng, trong hệ thống tri thức mới này, tri thức không còn bị hạn chế mà là mở toàn diện.
Chỉ cần bạn muốn học, chỉ cần bạn muốn học một ngành nào đó, vậy bạn gần như không cần trả một cái giá đắt nào để học từ 0 lên tới đại sư.
Trong thời đại này, hệ thống nghề nghiệp cũng phát sinh thay đổi, không còn hạn chế chức danh công việc nghiêm ngặt, người ta sẽ dựa vào năng lực chuyên môn và thành quả sáng tạo để đánh giá địa vị xã hội của một người.
Sinh viên, thực tập sinh, có trình độ, thành thạo, tinh thông, đại sư.
Bảy tiêu chuẩn đánh giá này trải rộng khắp tất cả các ngành nghề hiện có.
Chỉ cần bạn có năng lực thì dù bạn có là một cậu trai 7 tuổi, sáng tạo được thành quả cấp đại sư thì bạn cũng sẽ lập tức biến thành đại sư, hưởng thụ những đãi ngộ hậu đãi và được người người tôn kính.
Từ trên xuống dưới, đây là một thời đại mang cơ chế hoàn toàn không phòng bị.
Lòng người có thể tin, thời đại có thể tin, hệ thống có thể tin.
Trần Phong nhớ đến Đinh Hổ lúc ở thao trường, một con người đầy tâm lý, có lẽ nguyên nhân cũng xuất phát từ đó.
Đây mới là bản tính của anh Hổ, chỉ khi không có sự quấy nhiễu của “Thế Ngoại Chi Ca” thì mới bộc lộ ra được.
Ngay cả khi gặp phải chiến hữu nhiệt tình lúc trở về ký túc xá cũng có cùng lý lẽ.
Trần Phong bắt đầu suy nghĩ, việc cấp bách mà hắn muốn nghiệm chứng là, cuối cùng thì Đường Thiên Tâm có còn đam mê cờ vây hay không.
Hắn xem phần giới thiệu người lãnh đạo của căn cứ Đại Tuyết Sơn, âm thầm cân nhắc về cách thức tiếp cận đối phương.
Đáng tiếc, hắn chỉ mới bắt đầu làm tân binh, cảnh giới giữa hai người cách xa nhau và bọn họ sẽ không thể nói chuyện trong một thời gian.
Nhưng Trần Phong cảm thấy, với tài hoa và thiên phú của mình, hẳn là rất nhanh thôi, hắn sẽ có thể gây được chú ý với cô nàng.
"Đinh! Trần Phong, tiết tri thức lý luận của ngài sắp bắt đầu, xin hãy kết nối với hệ thống đào tạo ba chiều càng sớm càng tốt."
Trần Phong chấn tĩnh tinh thần, chuẩn bị toàn lực ứng phó.
Việc cấp lãnh đạo thống nhất tổ chức học tập tri thức lý luận là một cơ hội hiếm thấy, nhất định phải trân quý.
Hắn nằm trên ghế sa lon, trong lòng gọi, "Kết nối!"
Một quầng sương mù xuất hiện trong không trung, dần dần bao phủ toàn thân hắn.
Ý thức hắn chìm xuống, lúc “mở mắt” ra một lần nữa, hắn đã ở trong một lớp học mô phỏng ba chiều.
Những lần xuyên trước, Trần Phong luôn là một kẻ vượt trội nên hắn rất có lòng tin.
Hắn mở tài liệu giảng dạy giả lập thuộc về mình ra, chuẩn bị giành chức vô địch một lần nữa.
Sau đó...
Hắn luống cuống.
Hố rồi!
Hắn không phải là binh lính chiến đấu sao?
Vì cái gì mà trong bảng mong muốn trước đó của hắn là được xếp làm binh đặc chủng, thậm chí là muốn trở thành hạm trưởng, lại được phê chuẩn?
Cái đống giáo trình này là thế nào đây?
Nguyên lý năng lượng, nguyên lý xạ kích, khống chế chiến hạm, nguyên lý chiến tranh…
Ờ… thật đơn giản.
Từng chữ hắn đều biết, nhưng nội dung bên trong toàn bộ đều là thiên thư.
Tư vị này, so với lúc gặm tài liệu giảng dạy của trẻ em lần trước cũng không khá hơn là bao.
Tâm tình của Trần Phong đại sư vỡ vụn.
Suy sụp hơn nữa là trước khi vào bài giảng chính thức, hắn còn phải trải qua một bài thi!
“Tính toán mức độ suy giảm lực sát thương của pháo quang tử trong môi trường chân không giả định ngoài vũ trụ.”
Bên trong bài thi chỉ có một câu hỏi, tiêu đề của câu hỏi cũng rất đơn giản.
Ánh sáng mặt trời có ảnh hưởng đến sự suy giảm năng lượng, góc tác động của chiếu xạ ánh sáng mặt trời, làm thế nào để tạo hiệu ứng tập trung cải thiện sát thương, tác động tinh tế của trọng lực từ các ngôi sao và hành tinh lên quỹ đạo tên lửa, ảnh hưởng của các đường bức xạ và bụi khác nhau trong chân không giả định...
Cả người Trần Phong đại sư không hề cảm thấy chút khỏe khoắn nào.
Đây hoàn toàn là những lý luận hắn chưa từng tiếp xúc qua, ngay cả một chút kiến thức căn bản cũng không tìm thấy.
Cho nên hắn nộp giấy trắng.
"Trần Phong!"
Hắn nộp bài thi chưa đầy ba giây, lão sư trên bục đã gọi tên hắn.
m thanh hết sức vang dội, thẳng thắn phẫn nộ, có loại cảm giác vừa buồn vừa tức.
Đồng thời, hình ảnh lão sư giả lập dần dần trở nên rõ ràng.
Trần Phong đứng lên, "Vâng."
Hắn nhìn lão sư, lại nở nụ cười một lần nữa.
A, là cô!
u Thanh Lam.
"Trần Phong, anh cười cái gì? Cái dạng này của anh mà cũng muốn làm hạm trưởng? Anh trả lời cho tôi, hiệu ứng chồng chất của trường hấp dẫn và trường neutrino là..."
"Không biết."
"Vậy anh nói xem, sự quang hợp được áp dụng cho màng Dyson như thế nào?"
Trần Phong: "Không biết."
"Anh! Đến cả kiến thức căn bản đơn giản như vậy anh cũng không biết? Anh đang đùa tôi đấy hả?"
Tâm tình u Thanh Lam muốn bùng cháy.
Những người khác trong phòng học đều cười vang, tiếng hoan hô tràn ra một mảnh, đầy khí tức khoái hoạt.
Trần Phong ngửa đầu nhìn trời.
Lần trước khi hắn tới đây, cô gần như sắp biến thành fan hâm mộ cuồng nhiệt của tôi, tôi bảo cô đi sang đông thì cô không dám đi sang tây.
Khoảng cách tâm lý mà chúng ta gặp lại nhau lần này thực sự quá chênh lệch, quá lớn!
...
Hiển nhiên, u Thanh Lam không thể hiểu được ưu thương trong lòng hắn.
Phong cách cô nàng dạy học đối với học tra không hề săn sóc như gió xuân ấm áp, chỉ có tàn khốc như mưa dông gió bão mà thôi.
Sau đó, cô nàng hỏi hắn hàng tá câu hỏi như thể nã súng liên thanh.
Kết quả giống nhau như đúc, hỏi gì cũng không biết.
Một lúc lâu sau, u Thanh Lam nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: "Được rồi, tôi quả thật không biết làm thế nào mà anh có thể thông qua kỳ khảo hạch quân tình nguyện. Dựa theo quy củ, tôi hẳn nên cho anh một cái đánh giá không đạt tiêu chuẩn, để anh cút về học tiểu học."
Trần Phong tỏ vẻ như kiểu:
Quý cô thật là nể mặt tôi mà.
Chỉ cần liếc nhẹ một cái, giáo viên tiểu học sẽ giáng tôi xuống lớp chồi mất thôi.
"Có điều, từ giờ đến lúc xảy ra chiến tranh chỉ còn có một năm, sợ rằng không đủ thời gian chờ đầu óc của anh trưởng thành rồi. Xét thấy tiềm lực chiến đấu của anh, tôi chẳng những không truy cứu, mà còn sẽ rủ lòng từ bi cứu vớt anh.
Được rồi, buổi học bắt đầu! Tất cả mọi người hết sức tập trung chú ý! Nâng cao tinh thần! Hệ thống dạy học sẽ nắm bắt chính xác tiến độ học tập của từng người các anh, cho nên, tài liệu giảng dạy trước mặt mỗi người là khác nhau.
Hình ảnh "tôi" đang đứng giảng mà các anh thấy được, chính là hình ảnh mô phỏng giả lập mà AI tạo ra dựa trên giọng nói và biểu cảm của tôi, bảo đảm sẽ dựa theo năng lực của mỗi người mà giảng dạy những thứ phù hợp nhất!"
u Thanh Lam vừa dứt lời, cảnh tượng trước mặt người lập tức biến hóa.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
u Thanh Lam vốn nên đứng bên cạnh bục giảng đã biến mất, thay vào đó là một hình ảnh một "u Thanh Lam" mới, đang đứng trước bảng đen.
Tất cả mọi người đều nhìn bục giảng, nhưng chữ viết và biểu cảm của "u lão sư" hiện ra trước mặt mỗi người lại không hề giống nhau.
Trần Phong nhìn tài liệu dành riêng cho mình: "18 năm nền tảng giáo dục tiểu học căn bản bắt buộc"; hắn câm nín, cổ họng như thể mắc nghẹn.
Nửa tiếng sau, chữ viết trên bục giảng trước mặt hắn lại biến thành "18 năm nền tảng giáo dục mầm non căn bản bắt đầu từ con số 0".
"u Thanh Lam" được mô phỏng bởi AI bất thình lình toạc ra một câu: "Ô! WTF!"
Cô nàng bộc lộ bản chất.
Trần Phong vội vàng đảo mắt nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc nóng nảy của "u Thanh Lam" chợt lóe rồi biến mất, AI đang nỗ lực mô phỏng lại vẻ mặt thờ ơ không quan tâm.
Ước chừng 4 tiếng trôi qua.
Hình ảnh tài liệu giảng dạy trước mặt từng học viên biến mất, u Thanh Lam lại xuất hiện trên bục giảng.
"Tan học! Những người khác có thể nghỉ ngơi, riêng Trần Phong, ăn cơm xong thì qua đây, học thêm 8 tiếng nữa!"
Trần Phong kinh hãi: "Vậy chẳng phải tôi sẽ học đến 12 giờ đêm luôn?"
u Thanh Lam hung hăng nói: "Còn không phải vậy sao? Hiện tại thì còn có tôi châm chước cho anh, nhưng tháng sau anh phải tham gia kỳ thi khảo hạch cuối năm toàn quân rồi! Nếu như đến lúc đó mà AI hạt nhân phát hiện được kiến thức của anh tệ đến mức này, thì tư cách làm quân nhân tình nguyện của anh sẽ bị tước đi ngay lập tức. Với tiềm lực IQ hiện tại của anh, anh chỉ có thể làm việc trong khu sản xuất lắp ráp con chíp trí tuệ, trở thành nhân viên kiểm tra dây chuyền sản xuất cơ sở, anh cam tâm à?"
Trần Phong không phục: "Chẳng phải cô đã nói là mỗi người đều có không gian để phát triển sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận