Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 119: Đây Có Phải Là Sợi Dây Ràng Buộc Trong Truyền Thuyết Không?

Đám đông nạn nhân ùn ùn kéo đến, nạn nhân đầu tiên trong vụ tai nạn liên hoàn khóc lóc kể lể tố cáo kẻ vô lương tâm điều khiển moto kia, quả là vô nhân tính.
Biểu tình của người này rất quyết liệt, chỉ trong mười mấy giây đã có thể đem tất cả từ chuyện moto đi ngược chiều đến lúc quay đầu, rồi người cưỡi xe vứt moto lăn lộn ra sao, cuối cùng dẫn tới vụ nổ thế nào. Tất cả đều được kể rõ.
"Má nó! Cái thằng cưỡi moto kia thật thất đức! Tôi còn đang tự hỏi tại sao lại có một chiếc moto bị cháy giữa đường để gây nên chuyện như thế này."
Anh trai gãy tay cũng chửi một câu.
Trần Phong cười một tiếng, lớn tiếng nói: "Tôi chính là cái thằng cưỡi moto đó."
"A… "
Anh trai nhất thời chết lặng.
Trần Phong quay đầu nói với Chung Lôi, "Tôi đi đây, khi trở về cảnh sát nhất định sẽ tìm cô lấy khẩu cung, cô chỉ cần thuật lạ mọi chuyện là được."
Nói xong hắn bước về phía trước, Chung Lôi ở phía sau kéo vạt áo hắn lại, "Trần Phong…"
"Không sao, chuyện tôi phạm tội cũng không thể chạy thoát, đúng không?" Tránh khỏi tay Chung Lôi, Trần Phong đi về phía trước, "Đồng chí cảnh sát, tôi chính là người đã điều khiển chiếc moto đó."
Rắc rắc.
Còng tay.
Ba ngày sau, Trần Phong một mình bước ra khỏi cửa sắt lớn.
Chung Lôi, Lộ Vy, u Tuấn Lãng, Mạnh Uyển Nguyệt và anh trai cô ấy, Mạnh Hiểu Chu, đều đang ở bên ngoài chờ hắn.
Có “đại lão” ra mặt đứng bảo lãnh, lại còn chân thành bồi thường tiền, nạn nhân bị thương nặng nhất cũng chủ động tha thứ, mọi chuyện được xử lý còn dễ dàng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Trần Phong.
Phương án bồi thường cụ thể cũng không phức tạp.
Sau khi chủ nhân của chiếc moto biết rõ mọi chuyện, chỉ yêu cầu Trần Phong trả gấp đôi là 60 vạn.
Chi phí sửa chữa các hạng mục khác như bảo trì đường cao tốc và các tác động tiêu cực do tai nạn gây ra, tổng cộng 77 vạn.
12 chiếc xe liên quan đến tai nạn có tổng giá trị là 338 vạn, chủ nhân của chiếc có giá trị cao nhất, cũng chính là vị lão huynh gãy tay kia, không cần tiền bồi thường, chủ động tha thứ. Trần Phong phải bồi thường giá trị xe cho những người khác, tổng cộng là 213 vạn.
Tiền thuốc thang, tổn thất thời gian và tổn thất tinh thần cho tất cả nạn nhân tổng cộng là 164 vạn.
Về nguyên tắc, hắn nên bị giam giữ từ ba đến sáu tháng vì vấn đề này, nhưng hắn lại được tại ngoại vì nhiều lý do, bao gồm cứu người, có thái độ bồi thường tích cực, nhận tội và chủ động đầu hàng. Mọi chuyện vẫn đang chờ được xét xử nhưng dự là chuyện này sẽ không bị điều tra thêm.
Đương nhiên, tất cả đều chỉ là lời giải thích với bên ngoài.
Trần Phong biết rõ nguyên nhân chân chính, mọi chuyện có thể được xử lý sạch sẽ như vậy, vẫn phải cảm ơn hai người, Lộ Vy và u Tuấn Lãng vì những thăng trầm không biết mệt mỏi của bọn họ.
Có trời mới biết hai người đã bán đi bao nhiêu nhân tình.
"Sư phụ! Anh muốn hù chết đồ đệ à!"
Trước khi người bên cạnh có cơ hội cử động, u Tuấn Lãng đã đứng dậy cùng cái bụng núc ních, lớn tiếng chạy ‘đông đông đông’ về phía Trần Phong.
Trần Phong né người tránh, hắn không thể chịu nổi cái kiểu thân mật như ‘chị em’ của gã mập chết bầm này.
"Được rồi, được rồi, ổn định, tôi cần nhiều không khí.”
u Tuấn Lãng vẫn tiếp tục rú lên, "Em xem camera của hộp đen trên xe phía sau rồi, sư phụ bay lên đập vỡ cửa sổ xe, quá trâu bò! Giống hệt phim điện ảnh Hollywood! Em ổn định không được! Không cho anh thở được!"
Trần Phong tránh thoát ngực hắn, hắn có cảm giác như mình bị ép thành nhân bánh bao.
u Tuấn Lãng vẫn ở phía sau gào lên: "Sư phụ, hay chúng ta cùng mở công ty đi! Chúng ta đi quay phim hành động! ‘Thình thình’ ‘oành’ một tia lửa như sấm sét như thế này!"
Trần Phong cười ‘ha ha’ không ngừng, "Tôi cũng muốn vậy, chúng ta hợp tác đi. Nhưng không đóng phim, mà là ca hát, tôi viết ca khúc cho anh, biến anh thành Thiên Hoàng siêu sao chân chính!"
u Tuấn Lãng cười khanh khách, "À? Đây là anh có đi có lại sao? Không cần đâu, chuyện lần này, Vy Vy mới là người bỏ nhiều công sức, em chỉ ở đằng sau làm chân sai vặt thôi."
Trần Phong nhìn về phía Lộ Vy, "Cảm ơn."
Đôi mắt xinh đẹp của Lộ Vy ngưng tụ mấy giây trên mặt hắn, rồi rất nhanh lại bay tới trên mặt của Chung Lôi bên cạnh, lắc đầu đầy vẻ lễ phép, "Không cần cám ơn, đây là chuyện nên làm."
Trong phòng bao của một nhà hàng tư nhân ở Trung Hải, mọi người gọi một bàn thức ăn, chuẩn bị liên hoan.
Vừa ăn mừng Trần Phong "ra tù", vừa là dịp để Chung Lôi và hai anh em Mạnh gia cám ơn ơn cứu mạng của hắn.
Cũng không biết là cố ý an bài hay chỉ là cử chỉ vô tâm, mà lúc ngồi vào bàn, Chung Lôi ngồi phía bên tay phải của Trần Phong, còn Lộ Vy thì ngồi bên tay trái hắn.
Nếu là trước kia, nếu Trần Phong gặp phải cục diện này, hắn nhất định sẽ có chút bối rối.
Nhưng bây giờ đã khác, dầu gì thì hắn cũng từng va chạm xã hội nhiều, lại còn bị kẻ xâm lăng người ngoài hành tinh cho nổ tung một lần, hắn đã là đại lão rồi, không tự chủ mà trở nên ổn trọng rất nhiều.
"Trần Phong, tôi mời anh hai ly. Ly thứ nhất, cám ơn ơn cứu mạng của anh. Ly thứ hai, cám ơn anh đã giúp tôi soạn nhạc cho ca khúc."
Chung Lôi bưng một bình rượu mao đài, muốn rót rượu cho Trần Phong.
Trần Phong theo bản năng che kín ly rượu: "Không thể uống được, cái này sẽ khiến sụt giảm....ạch....rót một chút thôi."
Suýt chút nữa thì hắn đã buột miệng nói rằng cái này sẽ sụt giảm năng lực vận hành Thanh Long Giáp, cũng may vẫn kịp thời nhớ ra thời đại này không có Thanh Long Giáp.
Mạnh Uyển Nguyệt phía đối diện cười ha ha trêu chọc: "Anh Phong, anh sợ bị sụt giảm sức chống cự, quá chén sẽ say rượu mất lý trí phải không?"
"Cậu im miệng cho tớ đi!" Chung Lôi hơi đỏ mặt, hung hăng trợn mắt, liếc Mạnh Uyển Nguyệt một cái.
Trần Phong cứng họng, không biết phải nói gì.
Xong rồi.
Xong đời rồi.
Thà Chung Lôi không nói gì thì thôi.
Nhưng cô nàng lại phản ứng dữ dội với mấy lời của Mạnh Uyển Nguyệt như vậy, lại còn kiểu mạnh mồm như giọng thì yếu ớt như vậy, mà không phải là vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc để cho Mạnh Uyển Nguyệt bớt nói hưu nói vượn.
Rất có vấn đề!
Trần Phong quả thật không dám hé bất cứ lời nào, chỉ cắm đầu uống rượu.
Hai ly rượu xuống bụng.
Đã lâu rồi hắn không uống rượu, có chút cay miệng, vội vàng gắp thức ăn.
Tửu lượng của Chung Lôi xem ra cũng rất bình thường, chỉ mới hai ly mà gò má đã đỏ bừng một mảnh.
Bầu không khí bỗng chốc có chút ngột ngạt quái dị, Lộ Vy phá vỡ yên lặng: "À đúng rồi.T rần Phong, bây giờ anh đang được bảo lãnh chờ xét xử, sau này anh còn phải đến Trung Hải một chuyến để làm một chút thủ tục. Ngoài ra, có lẽ anh vẫn chưa nhìn thấy tin tức trên mạng, sự tình lần này huyên náo rất lớn, cho nên, trong vòng nửa năm nữa, tốt nhất anh đừng xuất hiện trước công chúng, miễn cho người khác lời ong tiếng ve."
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Không có gì phải đáng ngại, tôi không lên sân khấu thì vẫn có thể ở sau hậu trường mà."
"Lúc trước, tôi từng nghe anh đàn ghi-ta, trình độ diễn tấu của anh rất cao, aizzz, thật đáng tiếc." Lộ Vy cảm thán.
Trần Phong nhét một miệng thức ăn: "Uầy, có gì phải đáng tiếc chứ. Trình độ của tôi thế nào tôi tự hiểu mà, chỉ xoàng xoàng thôi."
Con ngươi Mạnh Uyển Nguyệt đảo đảo một chút: "Anh Phong, em muốn hỏi anh một chuyện. Lôi Lôi bảo rằng, anh cảm thấy mí mắt bên phải giật giật nên mới đi cướp xe máy của người ta, chạy đến cứu chúng em hả? Anh cũng nói với đồng chí cảnh sát như vậy à?"
Trần Phong gật đầu: "Không phải nên như vậy sao? Đây là sự thật mà."
Mạnh Uyển Nguyệt khanh khách cười không ngừng: "Vậy thì, độ thần giao cách cảm của anh cũng nhạy bén quá đi! Nếu là em thì em nào dám kiên định như vậy. Đây có phải là sợi dây ràng buộc của những người yêu nhau trong truyền thuyết không nhỉ?"
Cô ngả bài, đem vấn đề mà Trần Phong muốn lảng tránh lật lại.
Kinh khủng hơn là, Chung Lôi lại không bắt cô im miệng, mà lại bày ra vẻ xấu hổ, dùng một ánh mắt rất vi diệu mà nhìn Trần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận