Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 175: Cái Giá Này Đã Đủ Thành Ý Chưa?

u Quốc Hoa thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, bên ngoài trông trẻ trung hơn rất nhiều so với tuổi tác được tuyên truyền trên internet.
Có lẽ là vì ông ta thường xuyên vận động nên trạng thái cơ thể được bảo trì rất tốt.
u Quốc Hoa có một khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, ánh mắt kiên định, càng già càng soái, bộc lộ khí chất không giận tự uy.
Trần Phong không khỏi cảm thấy bi ai cho thân thể tròn trịa của u Tuấn Lãng.
Chậc, “ông già” còn soái gấp mười lần con trai là loại thể nghiệm gì?
Khó trách u mập không thích về nhà.
Đổi lại là anh ta, Trần Phong cũng không thích trở về.
u Quốc Hoa cũng đang đánh giá Trần Phong.
Trước khi tới đây, thật ra ông ấy đã điều tra tất cả mọi thứ về Trần Phong.
Đó là một người trẻ tuổi tài hoa hơn người và “sạch sẽ”.
Hắn vốn chỉ là một tên nhân viên trông coi chung cư thông thường nhưng vì bỗng nhiên thức tỉnh tài năng, nên đã cấp tốc bước lên “sân khấu”, liên tiếp sáng tác những tác phẩm kinh người.
Dù tầm nhìn của u Quốc Hoa cao hơn người thường nhưng cũng hiếm khi thấy loại trình độ quật khởi bỗng nhiên như thế.
Trước khi gặp mặt, ông vốn cho rằng những người trẻ tuổi tài hoa hơn đều sẽ có chút đặc điểm độc đáo, ví dụ như trì tài ngạo vật hoặc không coi ai ra gì.
Loại người tuổi trẻ này u Quốc Hoa thấy rất nhiều, đương nhiên cũng biết phải làm thế nào để tạo ra khí thế áp đảo đối phương.
Hôm nay ông ta bớt chút thời gian trong hành trình bận rộn của mình, tự đến tận “nhà”, cũng không phải đến thăm bạn bè thân thiết, mà dự định dùng một tư thái cường thế giành lại hợp đồng quản lý “cái nhà” này, trói chặt vào tay con trai mình.
Tuy nhiên đến khi gặp mặt, u Quốc Hoa lại cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như ông ta mong đợi.
Không biết cái tay Trần Phong kia từ trước đến giờ đã trải qua những gì, tiếp nhận nền giáo dục thế nào, tuổi còn trẻ, nhưng mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra cỗ ý vị vi diệu và đầy khí thế.
Hắn dường như không vì địa vị của ông ta mà cảm thấy căng thẳng hay trói buộc.
Hết sức thư thái nhưng cũng không có gì thất lễ.
Loại phong thái này thường sẽ không xuất hiện trên người của một thanh niên chừng hai mươi tuổi.
Trên bàn gỗ đàn trước mặt hai người, ấm nấu nước ấm đang sôi ùng ục, bọt khí liên tục vỡ tan, từ trong miệng ấm, khói trắng bốc lên.
Một tay Trần Phong nhấc ấm trà lên, di chuyển qua bên cạnh, đợi nhiệt độ nước hơi giảm một chút, không vỡ bọt khí thì mới bắt đầu tự mình pha trà nghệ thuật.
Ở ngàn năm sau, ngoại trừ việc học tập và huấn luyện bên ngoài, Trần Phong có rất ít sở thích và uống trà là một trong số đó.
Bây giờ, kỹ năng pha trà nghệ thuật của hắn đã trở nên thành thục, quen tay.
Dù là khống chế nhiệt độ nước, hay góc độ chế nước, hay thủ pháp nâng ấm trà, tiết tấu đổ nước, đều khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp.
Trần Phong thật sự không cố tình thể hiện kỹ năng của mình, mà kỹ năng này đối với hắn cũng không cần thết, đơn giản là vì uống nhiều thành quen, hơn nữa hiện tại mức độ thức tỉnh gen của hắn quá cao, nên làm việc gì cũng dễ dàng lộ vẻ tự nhiên rất ý vị mà thôi.
Không ngờ phong cách quý phái, đại gia này lại khiến u Quốc Hoa cực kỳ chấn động.
u Quốc Hoa cũng là lão trà khách, ông cũng rất biết “hàng”.
"Gia học của Trần tiên sinh uyên thâm, ngoài sáng tác âm nhạc, công phu trà đạo này cũng rất nghệ thuật. Nếu sớm biết Trần tiên sinh có công phu này, hôm nay tôi đã đem trà quý cất trong nhà đến để chúng ta cùng nhau đánh giá rồi."
u Quốc Hoa cảm khái, "Phẩm trà ngon, đàm chuyện hay, thật tuyệt."
Trần Phong sững sờ, lắc đầu, "Chú u quá khen rồi. Cháu cũng thích uống nên tùy tiện loay hoay chút thôi. Cũng không thể nói gia học uyên thâm, chỉ là tự học mà thôi."
Trần Phong thật sự muốn nói cho ông ta biết, phiền ông về lục lại tủ trà quý của mình, mấy ngày trước con trai ông đã đưa bảo bối của ông đến công ty cho tôi rồi!
"Thanh niên có thành tựu, lại còn khiêm tốn. Trần tiên sinh đúng là Đại Tướng Đình Tính (1) giữa đám người trẻ tuổi ngoài kia." u Quốc Hoa tán thưởng lần nữa.
Trần Phong lại nói: "Điều này còn phụ thuộc vào người khác. Trước đó cháu và Chu A có tranh chấp, nhờ có chú u và anh u giúp đỡ, cháu mang ơn, phải nhớ ơn."
Hai tiếng “anh u” được nói ra khỏi miệng khiến cả người Trần Phong nổi da gà.
Bình thường hắn đều gọi u Tuấn Lãng là u mập, hoặc là gọi thẳng tên.
Gọi “anh u”, chẳng qua là vì nể mặt u Quốc Hoa.
Trước kia không có, về sau cũng khỏi phải trông cậy vào.
"Nếu đã nhận “tình” của tôi, đương nhiên cũng nên giải quyết nỗi khó xử của tôi mới phải."
u Quốc Hoa nhấp hớp trà, cười tủm tỉm nói.
Trần Phong đặt chén trà xuống, lắc đầu, lời ít ý nhiều, "Ngại quá, cháu không bán."
u Quốc Hoa sững sờ, "Tôi còn chưa ra giá. Cậu không muốn nghe một chút sao?"
Trần Phong tiếp tục lắc đầu, "Việc cháu không bán công ty và việc chú u ra giá thế nào, không liên quan chút nào."
"Nếu có người vô cùng giàu có muốn mua công ty của cậu, dù cậu không muốn bán, chẳng phải cũng nên nghe xem cái giá đối phương đưa ra sao, điều này sẽ giúp cậu hiểu rõ giá trị bản thân hơn. Loại người như cậu không thật sự phù hợp với quy luật thương trường, làm ăn buôn bán rất dễ chịu thiệt."
Sau khi bị Trần Phong từ chối gọn gàng, u Quốc Hoa cũng không tức giận, nhưng trong lời nói lại có hàm ý.
Trần Phong cũng không phủ nhận, "Đúng vậy, nên trên cơ bản là cháu không chịu trách nhiệm quản lý quyết sách kinh doanh của công ty, toàn quyền đều giao cho giám đốc của cháu. Cháu rất tự hiểu bản thân."
"Trần tiên sinh đúng là có một giám đốc hết sức ưu tú."
"Cám ơn chú đã khen, cháu sẽ chuyển lời lại với anh ấy."
u Quốc Hoa khẽ vuốt cằm, "Trần tiên sinh, cậu thật sự không muốn nghe tôi báo giá?"
"Không muốn."
"Nhưng người của tôi đã chuẩn bị từ sớm, nếu tôi không đàm phán với cậu một lần, vậy thì công tác của bọn họ dường như chẳng có chút ý nghĩa nào, chi bằng, cậu cho tôi chút thể diện thì sao?"
"Chú đã nói như vậy thì đương nhiên là phải cho. Chú u, mời chú."
u Quốc Hoa duỗi ra một ngón tay.
"100 triệu?" Trần Phong hỏi, "Ít hơn chút?"
u Quốc Hoa lắc đầu, "Không, tôi chi 1 tỷ, hơn nữa chỉ mua 51% cổ phần công ty cậu."
Mí mắt Trần Phong giật một cái.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự chấn kinh.
Từ khi thành lập, Tinh Phong Entertainment thực sự đã tạo ra nhiều bước đột phá trong thời gian ngắn.
Bất kể thương hiệu riêng của nghệ sĩ, hay nhượng quyền ca khúc ra ngoài, không thứ nào không hot.
Hệ thống ủy quyền sử dụng có trả phí có liên quan cũng đã được xây dựng với tốc độ rất nhanh và đã bắt đầu tạo ra lợi nhuận với thu nhập trung bình hàng triệu nhân dân tệ hàng tuần.
Nhưng dù là được tính thế nào, tính qua tính lại, lãi ròng hàng tháng của Tinh Phong Entertainment khó khăn lắm mới gần được ngàn vạn, đây là vì tập trung ban bố không ít tác phẩm, cũng là nguyên nhân dẫn đến ích lợi bộc phát ngắn hạn.
Theo quy luật bình thường thì sau thời điểm đó, mức lợi nhuận của Tinh Phong Entertainment sẽ trượt dài, rồi ổn định tại số liệu chừng vài triệu là cùng.
Vậy mà lão u Quốc Hoa nđây chỉ vừa mở miệng, thì giá trị công ty đã tương đương với 1 tỷ.
Hết sức kinh người.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Trần Phong, cuối cùng thì u Quốc Hoa cũng thoáng có chút cảm giác thành tựu.
Báo giá này đương nhiên không phải là quyết định dựa theo cảm tính của ông ta.
Có thể tạo ra một tập đoàn u Hòa có quy mô đế quốc thương nghiệp như thế, u Quốc Hoa cũng không phải là hạng người hời hợt.
Trông thì như quyết sách vội vàng qua loa, nhưng thật ra nó đã được xây dựng dựa trên một hệ thống đánh giá hoàn hảo và chính xác.
Trần Phong chỉ tính giá trị của bản thân vào lúc này.
Nhưng u Quốc Hoa không chỉ nhìn “hiện tại”, mà còn nhìn “tương lai”.
Ông ta hoàn toàn nắm bắt được giá trị hiện tại và giá trị tiềm năng của Tinh Phong Entertainment.
Nhân tố thúc đẩy ông ta sinh ra động cơ mua lại đương nhiên là vì u Tuấn Lãng.
Nhưng u Tuấn Lãng chỉ là nhân tố bên ngoài. Khi người của ông ta thực sự hoàn thành cuộc điều tra, u Quốc Hoa nhận thức được, nơi này dường như chính là cơ hội kiếm tiền tốt.
Tinh Phong Entertainment và cái người tên Trần Phong đáng giá đầu tư này mới là nguyên nhân bên trong.
Định giá 1 tỷ dường như là rất cao, nhưng đó chỉ là trong tình hình hiện tại. Nếu được đưa vào tương lai, số tiền ấy có cơ hội đáng kể để trở thành một lợi ích lớn hơn.
Lúc này Trần Phong thầm nghĩ lại.
Hay là bán quách công ty, còn chính hắn cầm số tiền đó bắt đầu lại từ con số không?
Có vài trăm triệu để khởi nghiệp thì rất nhiều thứ không nghĩ đến trong quá khứ đều có tính khả thi.
"Sao, cái giá tiền này của tôi đã đủ thành ý chưa?"
---
(1) Đại Tướng Đường Kính (
大相庭径

): chỉ một sự khác biệt cực kỳ lớn
Bạn cần đăng nhập để bình luận