Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1360: Nhất Diệp Chướng Mục

Tối hôm đó, ở nhà, Đường Thiên Tâm ép Trịnh Phong làm lại đề thi.
Đường Thiên Tâm thở dài một hơi, trong lòng âm thầm hoài nghi nhân sinh.
Lớn thêm được nửa tuổi, Đường Thiên Tâm không chỉ lĩnh hội được nhiều kiến thức hơn, mà còn dần dần học được một số quy tắc đối nhân xử thế mà ngay cả cha cô cũng không thể nắm vững.
Trực giác cho cô biết tình huống của cô và Trịnh Phong vô cùng đặc biệt.
Nhưng nếu người khác không chủ động thông báo, cô cũng sẽ không hỏi.
Lúc này, cô đã có ý thức quân nhân vô cùng mãnh liệt.
Cô chỉ cần biết, chuyện này chắc hẳn đã được sắp xếp theo một cách khôn lường nào đó, chỉ cần tin vào cấp lãnh đạo cơ trí của nhân loại là được.
Nhưng lúc này, cấp lãnh đạo cơ trí của chúng ta lại đang vò đầu bứt tai.
Tại hội nghị tối cao bậc nhất của đế chế Thần Phong, đông đảo cấp lãnh đạo phân tích và tóm tắt tình hình quân sự hiện tại, đồng thời lập một kế hoạch khổng lồ và chi tiết cho 10 năm tới, liên quan đến khoa học và công nghệ, kinh tế, quân sự, dân số và nhiều khía cạnh khác.
Vấn đề cuối cùng rơi vào Trịnh Phong.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Lúc đối mặt với chiến tranh hay các vấn đề nghiên cứu khoa học trọng yếu, "bộ não" thông minh tuyệt đỉnh và ý thức sứ mệnh cực cao của những con người dẫn dắt nền văn minh nhân loại luôn có thể bình tĩnh, lạnh lùng đối phó với mọi khó khăn trở ngại, nhưng hễ có chuyện liên quan đến Trịnh Phong thì những "bộ não" này lập tức đình trệ, hoàn toàn ngu luôn.
Sau một loạt các cuộc luận chứng và suy diễn nghiêm mật, cấp lãnh đạo đế chế đã quyết định để Trịnh Phong lưu ban, học lại khóa học nhập môn.
Bọn họ tự trấn an mình rằng cho dù Trịnh Phong có học chậm thế nào, chỉ cần có thể tích lũy đủ lượng thời gian, thì ít nhiều gì cũng học được.
Tan họp, không ít người buông lời cảm khái.
Có thể ngay từ đầu mọi người đã mắc phải sai lầm rồi, không nên tìm tòi nghiên cứu xem nhà triết học là ai, cứ để hắn phát triển từ từ như một người bình thường với sự phát triển tương đối chậm của mình, cho dù hắn chỉ có thể vào những vị trí cơ bản nhất hay là xử lý những công tác hèn mọn nhất, thì cũng chẳng có vấn đề cả.
"Nếu như chúng ta không biết Trịnh Phong có thể là nhà hiền triết, thì hiện tại hắn cũng thoải mái, mà chúng ta cũng được thả lỏng hơn rất nhiều!"
"Aizz, anh đang tự giận mình đó à. Kế hoạch Chiến Thần thì sao đây?"
"Thì đổi tên thành kế hoạch nuôi thả thôi."
"To gan gớm! Dám nói mình nuôi nhà hiền triết?"
"Nào có! Đều là người có ăn có học, bớt ngậm máu phun người đi, bớt đặt điều!"
Bất tri bất giác, Trịnh Phong đã 3 tuổi.
Lúc này, hắn đã trải qua 3 lần lưu ban.
Bạn học cùng lớp của hắn đổi hết nhóm này đến nhóm khác.
Đường Thiên Tâm thì sắp tốt nghiệp mẫu giáo trước thời hạn 2 năm, sải bước vào trường tiểu học.
Cuộc tranh luận về Trịnh Phong vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Một số người bắt đầu nghi ngờ liệu thân phận nhà hiền triết của hắn có đúng hay không.
Nhưng cũng có ý kiến cho rằng, ở thế kỷ 21, trẻ 3 tuổi mới chỉ bước vào vườn trẻ, chỉ mới bắt đầu tiếp xúc với một số kiến thức cơ bản nhất.
Trịnh Phong bây giờ đã biết tới mấy nghìn từ, thỉnh thoảng còn có thể viết thành những đoạn văn mấy trăm từ.
Mặc dù những đoạn văn mà hắn viết đều vô nghĩa, chỉ là kiểu "tiểu thuyết sảng văn" (đọc cho vui chứ chả có ý nghĩa gì cao siêu) tự tưởng tượng bản thân mình sẽ bất khả chiến bại ra sao sau khi trở thành một chiến sĩ ngang dọc sa trường, nhưng tóm lại, đây chắc chắn là một chuyện tốt.
Trịnh độ của hắn đã sớm vượt qua những đứa trẻ đồng trang lứa của thế kỷ 21, lại còn thể hiện mức độ quan tâm vô cùng lớn đối với vận mệnh của nhân loại, tinh thần trách nhiệm rất cao, tất cả những thứ này đều cho thấy rằng: tính cho đến bây giờ, việc thực thi kế hoạch nhà hiền triết vẫn vô cùng thành công.
Quan trọng hơn cả là, dù bị lưu ban nhưng Trịnh Phong dường như không chịu sự đả kích nào cả, chả thấy chán nản thất vọng, vẫn vô cùng quyết tâm và không ngừng cố gắng tập trung, học hỏi những kiến thức mà đối với hắn là vô cùng thâm ảo diệu kỳ.
Trình độ kiến thức cơ bản của hắn vẫn đang tiến lên từng chút một, mặc dù chậm nhưng rất chắc.
Không phải lúc nào hắn cũng ẵm con zero. Trong bài đánh giá học kỳ, điểm số của hắn vẫn luôn nhích lên từng bước, tốc độ mỗi lần một vài điểm, từng chút từng chút một.
Tin rằng chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn chắc chắn có thể hoàn thành học kỳ đầu tiên của khóa học Ấu Nhi với điểm đậu trung bình là 99 điểm.
Hắn luôn gặp khó khăn, nhưng hắn chưa bao giờ bỏ cuộc, điều đó cho thấy hắn có một ý chí quyết tâm đáng kinh ngạc, không dễ dàng bị lung lay.
Đồng thời, mỗi khi thay đổi một nhóm bạn học mới, hắn luôn có thể hòa đồng với những đứa trẻ khác với tốc độ cực nhanh.
Phải biết rằng, những đứa trẻ được chọn học cùng lớp với Trịnh Phong chẳng có ai biết thân phận của hắn cả.
Điều này cho thấy Trịnh Phong rất có thiên phú trong việc kết nối giữa người với người và năng lực lãnh đạo.
Đúng là 'nhất diệp chướng mục', tốt thì nghe mà xấu thì điếc, nên để phối hợp với tiến độ học tập của Trịnh Phong, những nhân viên có liên quan của cấp lãnh đạo đế chế và kế hoạch nhà hiền triết đã vô tình phát triển năng lực tự bổ não đáng gờm, lúc nào cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng cực kỳ 'tích cực', từ trong một đám biểu hiện cặn bã có thể túm ra được vài điểm tỏa sáng mà đối với người khác thì nó chẳng là cái thá gì cả.
(*) 'nhất diệp chướng mục': bị lá che mắt, chỉ những người không nhìn thấy rõ vấn đề, bị hiện tượng cục bộ hoặc tạm thời làm cho hồ đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận