Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 271: Cạnh Tranh Là Có Giá Trị

Đẳng cấp của đạo diễn James Cameron cao hơn rất nhiều so với Neill Blomkamp mà Trần Phong từng quen biết.
Mặc dù “District 9”, “Kỷ Nguyên Elysium”, “Hỗn Loạn Không Gian” đã đặt vững địa vị của Neill trong giới, nhưng nếu so với James Cameron, về căn bản thì cả hai không ở cùng một đẳng cấp.
Từ 30 - 40 năm về trước, James chưa bao giờ làm một bộ phim hạng B kể từ lần đầu tiên ra mắt và quét ngang danh sách phòng vé cuối tuần ở Hollywood, một khi ra tay thì đều là chế tác đỉnh cấp.
Dù đó là một ý tưởng tùy tiện của ông ta, hay bộ phim chỉ mới có cái tên thì cũng sẽ có vô số nhà đầu tư vung vẫy chi phiếu, giẫm phá cửa nhà ông ta, hở một chút là nhảy vọt lên tận hơn 100 triệu đô-la Mỹ.
Các đạo diễn cấp phổ thông, phải chủ động đi mời chào nhà đầu tư, tự mình giải thích quan điểm làm phim của mình, lần nào cũng phải đưa bản thân ra chào hàng.
Khá hơn một chút, thì sẽ có nhà đầu tư cố định hợp tác lâu dài.
Còn James, ông ta sẽ đi chọn lựa nhà đầu tư, chẳng những nhìn vào số tiền mà thậm chí còn cân nhắc xem quan điểm của nhà đầu tư có phù hợp với ông ta hai không, lai lịch của tiền có sạch sẽ hay không, nhà đầu tư có phải là người ngoài nghề thích chỉ huy người trong nghề hay không.
Là một đạo diễn mạnh đến mức đủ để chọn lựa nhà đầu tư, thì việc ông ta có sức ảnh hưởng trong một số phương diện khác của giới điện ảnh là điều không cần bàn cãi.
Đối với đại diện tư bản trong nước như Vương Tây Lôi mà nói thì James Cameron chính là một sự tồn tại như bầu trời chỉ có thể ngắm nhìn.
Nhưng bây giờ người này lại đang thân thiết muốn kéo Trần Phong vào bộ phim mới của ông ta!
Vương Tây Lôi bối rối, ông ta không biết thế giới quan của mình đã có vấn đề ở chỗ nào.
Trần Phong không phải chỉ là người sáng tác âm nhạc sao, cùng lắm thì cũng coi như một ông chủ có chút ảnh hưởng trong giới âm nhạc Trung Quốc, vậy vua màn bạc Hollywood, James, đang làm gì thế này?
Thứ càng làm cho ông ta tức giận chính là lúc đám người kia nói chuyện chính sự, không hẹn mà cùng thấp giọng, khiến ông ta không nghe được.

"Trần Phong tiên sinh, hi vọng anh nghiêm túc cân nhắc lời mời của tôi." Giới thiệu phim xong, James nói hết sức thành khẩn.
Trần Phong lâm vào trầm tư.
Thật ra vừa nãy khi hắn lên lầu thì tình cờ gặp đám người này, lúc bị gọi lại đột ngột, Trần Phong cũng có chút bối rối.
Trừ đám đại lão ở Grammy kia, thì ở Mỹ hắn cũng không có người quen nào, bạn bè quốc tế nổi tiếng tự nhiên gọi hắn này là ai đây?
Nếu không phải hắn mơ hồ cảm thấy Pitt hơi quen mắt, thì Trần Phong đã bỏ đi rồi.
Đợi đối phương tự khai báo thân phận xong, Trần Phong thân thiện ở lại nói chuyện và trao đổi danh thiếp với nhau.
Cái quái gì thế này?
James Cameron!
Top 10 đạo diễn độc chiếm 3 bộ phim top phòng vé từ trước đến nay trong lịch sử điện ảnh.
Hình như cũng là đại lão top 1000 danh nhân trong lịch sử nghệ thuật ngàn năm sau.
Nếu không phải Trần Phong hiện tại đã biến thành nhân loại Ngân Hà, trạng thái tiềm thức cũng phát sinh biến hóa, đối đãi sự vật sự việc càng có chút hững hờ, trải qua thế kỷ 31 quá phong phú, thì với tình tình ngày trước của mình, hắn đã lập tức ôm lấy bắp đùi của James và la to xin ông ta đừng đi rồi.
Khi nghe đối phương mời mình tham gia phim của ông ta, Trần Phong hơi kinh hỉ và bất ngờ.
Hắn cũng vốn định chuẩn bị mở rộng sản nghiệp điện ảnh.
Dù hắn rất tin tưởng kịch bản của mình nhưng Trần Phong cẩn thận suy nghĩ về quy trình sản xuất hoàn chỉnh của một bộ phim và biết rằng nó không đơn giản như vẻ ngoài.
Hơn nữa, từ giới điện ảnh Trung Quốc để vươn ra thế giới, vẫn còn một khoảng cách dài cần đột phá.
Có cơ hội hợp tác cùng James Cameron, có thể xem là một đường tắt.
Trước tiên bản thân phải tự ra trận, mở đường cho công ty, sau đó mọi chuyện sẽ trở nên trôi chảy hơn, thậm chí còn có cơ hội nhảy qua những các đạo diễn hố hàng trong nước và bộ phim đầu tiên có thể bắt đầu bộ từ một đạo diễn Hollywood chăng?
Hơn nữa phim mới của đạo diễn James thuộc một đề tài mà Trần Phong rất ưa thích, khoa học viễn tưởng.
Nguyên nhân James tìm tới hắn cũng hết sức kỳ lạ, người này đã xem video Trần Phong dùng dù lượn delta wing vọt vào máy bay trực thăng cứu người được đăng tải trên internet.
Sau khi xem xong, ông ta lập tức có hứng thú với Trần Phong, trong đầu chỉ muốn kéo Trần Phong vào trong bộ phim mới của mình, biểu diễn một nhân vật với rất nhiều pha hành động quan trọng.
James biết Trần Phong không phải diễn viên chính quy, thậm chí còn chưa từng học qua kỹ xảo biểu diễn, nhưng đó không phải là vấn đề, ông ta có thể dạy hắn.
Với thân thủ như vậy mà không diễn một bộ phim đầy tính độc đáo và bùng nổ thì quá đáng tiếc.
Sự ‘ngẫu nhiên’ hôm nay không phải là ngẫu nhiên chân chính, lúc hẹn đám người Pitt để nói chuyện, ông ta đã cố ý chọn khách sạn này, chắc chắn là vì Trần Phong, vì muốn trao đổi trực tiếp với hắn.
Lời mời của ông ta rất chân thành.
Tất cả đều rất tốt đẹp, nhưng Trần Phong lại cảm thấy khó xử sâu sắc đối với lời mời của đối phương.
Vì James định diễn vai một nhân vật người Nhật Bản.
Chuyện này hết sức bế tắc.
"Xin lỗi James tiên sinh, công việc ngày thường của tôi rất nhiều, hơn nữa tôi cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, không cách nào đảm nhiệm được. Xin lỗi. Hôm nay tôi còn có chút chuyện, chi bằng hôm khác chúng ta trò chuyện tiếp."
Trần Phong nói xong thì đứng dậy cáo từ.
Không ngờ, James dường như khám phá được sự kiêng kỵ của hắn, ông kéo tay hắn lại, "Trần tiên sinh, tôi biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng tôi hi vọng anh có thể cố gắng nhìn xa hơn. Nếu có thể, sửa chữa kịch bản vì một vai thích hợp cũng không thành vấn đề, nhưng kế hoạch cho rất nhiều giai đoạn trước khi quay và các diễn viên khác, đều đã được xác định, nên quốc tịch của nhân vật này không cách nào thay đổi. Tuy nhiên chuyện này không quan trọng, điều quan trọng trong phim khoa học viễn tưởng là tinh không, chứ không phải khác biệt quốc gia."
Trần Phong lại ngồi xuống, "Đúng vậy, nên trong mắt nhìn của tôi, phim khoa học viễn tưởng có bối cảnh càng xa xôi càng không nên tồn tại người Mỹ, Nhật Bản, Trung Quốc khác nhau, tất cả mọi người là nhân loại, như vậy là đủ."
Pitt ở bên cạnh xen vào nói: "Trần tiên sinh, anh cho rằng thế giới tương lai sẽ thống nhất?"
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Có lẽ."
James thì lắc đầu, "Rất không có khả năng, cạnh tranh là bản tính và bản năng của nhân loại. Bây giờ nhân loại sinh mệnh cường đại nhất trên trái đất, chúng ta chỉ còn lại một con đường là cạnh tranh với nhau. Cho nên cạnh tranh xuyên qua toàn bộ lịch sử của chúng ta, cạnh tranh giữa các cá thể , cạnh tranh giữa các quần thể, cạnh tranh chủng tộc, và bây giờ là cạnh tranh quốc gia."
Trần Phong hơi nheo mắt, "James tiên sinh là người ủng hộ chủ nghĩa chiến tranh?"
James lắc đầu, "Không phải, cạnh tranh không chỉ có một phương thức là chiến tranh. Bây giờ là thế kỷ 21, trong lúc đó giữa các nước lớn gần như không có khả năng phát sinh chiến tranh chân chính quy mô lớn, nếu vậy toàn nhân loại đều sẽ phải trả một cái giá thê thảm và đau đớn không thể thừa nhận, như thế chiến thứ 2. Điều này không phù hợp với bản năng sinh vật của chúng ta."
"Vậy cạnh tranh mà ông nhắc tới là?"
James sửa sang lại mạch suy nghĩ một chút: "Lấy quốc gia làm đơn vị, trong nhiều phương diện như khoa học công nghệ, kinh tế, giáo dục các loại đều tồn tại sự cạnh tranh mãnh liệt vĩnh hằng. Tỉ dụ như quốc gia của anh và của tôi cạnh tranh về khoa học công nghệ. Nhìn thì như bên thua sẽ lãng phí tài nguyên, nhưng bên thua bị đánh bại càng nhiều, vốn là phương thức để bên thắng chạy càng nhanh. Trước kia từng có câu ngạn ngữ, người bị hổ đuổi sẽ chạy nhanh nhất. Một thành quả nghiên cứu khoa học trọng đại, sớm sinh ra một năm, có thể cho nhân loại giá trị sáng tạo tiềm ẩn, còn hơn cả tài nguyên mà bên thua lãng phí. Tôi không ủng hộ chiến tranh, nhưng tôi ủng hộ sự cạnh tranh."
Đầu tiên Trần Phong ngạc nhiên, nhưng sau đó ánh mắt hắn dần sáng lên.
Không hổ là đại sư khoa học viễn tưởng, suy nghĩ về nhân chủng học rất sâu sắc, James Cameron mở ra nút thắt nhỏ quấy nhiễu Trần Phong cho tới ngày hôm nay.
Cạnh tranh, là có giá trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận