Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1359: Con Nhà Người Ta

Trong phòng học của khoa Ấu Nhi của học viện Tiên phong Thứ nhất.
Giảng viên chuyên nghiệp nhất về động lực học của bức xạ sóng năng lượng khối đang say sưa giảng giải giáo án do mình biên soạn trên bục giảng.
Cô ấy đã kết hợp kiến thức lý thuyết nhàm chán với những tình huống thực chiến trang giáp lại với nhau, sử dụng kinh nghiệm chiến đấu cá nhân để mô tả sự truyền năng lượng cấp tốc trong các trang thiết bị một cách vô cùng sinh động.
Đây là một khóa học phức hợp mà cả sĩ quan chỉ huy và thành viên chiến đấu đều phải tiếp nhận.
Trong một lớp học không tính là lớn lắm, có 40 đứa trẻ đang ngồi xếp thành hình vòng cung.
Nương theo sự đào sâu bài giảng của giảng viên, khung cảnh trước mắt mỗi đứa trẻ cũng đang biến đổi nhanh chóng.
Đồng thời, trong đầu những đứa trẻ này không chỉ có giọng nói của giảng viên đang vang vang, mà còn có một lượng lớn luồng thông tin đang từ từ truyền vào thông qua liên kết não, cứ thế phát lại liên tục, tương ứng với các bài học mà giảng viên đang dạy, nhằm giúp cho những đứa trẻ này có thể hấp thụ kiến thức một cách nhanh chóng.
Hoạt động giảng dạy ngày nay đã không còn đơn giản theo kiểu 'giáo viên nói - học sinh nghe' nữa, mà là sự kết hợp hoàn hảo giữa giáo viên và hoàn cảnh giảng dạy, bao gồm toàn bộ khả năng thâm nhập kiến thức của thính giác, thị giác, khứu giác, vị giác và tư duy của não bộ.
Chỉ cần học sinh có thể duy trì đủ sự tập trung tư duy và chủ động kết nối não bộ với hệ thống giảng dạy chuyên sâu, kiến thức mà giáo viên mô tả sẽ dần dần thâm nhập vào não bộ như nước chảy mây trôi.
Nhưng, buộc phải có một điều kiện tiên quyết, đó là học sinh phải đủ tập trung.
Yêu cầu cụ thể về cường độ tập trung cũng chẳng có gì gọi là đặc biệt cao, dù sao thì đây cũng là kiến thức rất cơ bản, chỉ cần đạt tới 99% là đủ, không cần tính đến dấu thập phân phía sau.
Dưới tình huống bình thường, với sự hỗ trợ của ấn ký quy ước vận mệnh, chuyện tập trung này vốn dĩ rất đơn giản đối với bọn nhỏ.
Lúc này, 39 trong tổng số 40 đứa trẻ trong lớp học đều đang duy trì mức độ tập trung vô cùng cao độ.
Duy nhất chỉ có 1 người ngồi ở hàng đầu là thả hồn lạc trôi trong suốt buổi học, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Trịnh Phong vừa tròn 2 tuổi.
Về phần Đường Thiên Tâm, cô đã không còn học ở lớp này nữa, mà đã nhanh chóng tốt nghiệp lớp sơ cấp, bước vào lớp học cấp cao và tự học 1 chọi 1 với danh sư rồi.
Trịnh Phong thực sự đã rất nghiêm túc cố gắng, muốn tập trung để nắm vững thêm nhiều kiến thức.
Là một đứa trẻ 2 tuổi, quả thực hắn đã làm hết sức mình.
Đáng tiếc, sự tập trung của hắn lúc nào cũng dưới 80%, và mỗi lần chỉ có thể tập trung tối đa được mấy phút, sau đó sẽ hoa mắt chóng mặt ngay.
Đối với vấn đề này, giảng viên đang giảng trên bục giảng cũng bất lực chẳng thể làm được gì, thậm chí cũng không thể phê bình hắn được, dù sao thì chuyện này cũng không thể trách Trịnh Phong được, tình huống của hắn quá mức đặc thù.
Thôi bỏ đi, cứ để hắn nghe được bao nhiêu thì nghe, học được bao nhiêu thì học vậy.
Trong lúc giảng viên đang suy nghĩ như vậy, Trịnh Phong lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi của mình, thò đầu sang bàn bên cạnh xem thử hình ảnh của các bạn cùng lớp có khác với mình không.
"Khụ khụ!"
Cuối cùng thì lão sư cũng không kìm được, ho nhẹ một tiếng.
Trịnh Phong bên dưới lập tức lo lắng: "Lão sư, cô làm sao vậy? Có phải bị cảm lạnh không ạ?"
Lão sư đáng thương chảy xuống 2 hàng nước mắt cảm động.
Cũng không biết là do cảm động vì nhà hiền triết đã quan tâm mình, hay là do thương tiếc cho công tác thất bại của mình với tư cách là thành viên trong kế hoạch nhà hiền triết.
Cô cúi xuống vỗ vỗ vai Trịnh Phong: "Lão sư không sao, nhưng Tiểu Trịnh Phong này, con phải cố gắng hơn nữa. Mấy ngày nữa con sẽ phải tiếp nhận bài khảo hạch học kỳ. Học viện Tiên Phong số 1 của chúng ta sẽ triển khai .... Khụ khụ. Tóm lại, nếu không đạt thành tích tốt, có thể con sẽ loại, chuyển sang một trường đặc biệt khác đấy!"
Trịnh Phong gật đầu, có vẻ hơi căng thẳng.
Sau đó... đứa trẻ áp chót bị loại.
Mãi cho đến lúc rời đi, cậu bé nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng mình đã may mắn khi đạt được kết quả áp chót rồi, thế mà người bị loại lại là mình, chả biết đứa nào là kẻ đứng bét nữa.
Tóm lại, cậu phải chuyển đến học viện Tiên Phong số 2.
Cậu cũng đã có cơ hội để nói lời chào tạm biệt với các bạn cùng lớp của mình.
Đây là một bữa tiệc chia tay đầy cảm động.
Đến lúc phải rời đi, cậu nhóc 2 tuổi 3 tháng chập chững bước từng bước, lưu luyến không rời.
Cuối cùng ánh mắt của cậu cũng rớt xuống trên người Trịnh Phong.
Cậu chàng rất ấn tượng với Trịnh Phong.
Vì tất cả giảng viên trong cái trường này đều tỏ thái độ rất nhiệt tình với Trịnh Phong, luôn luôn tha thứ cho những lần Trịnh Phong không tập trung và những trò cười thiên hạ chồng chất thành núi của hắn.
Lúc về nhà, cậu từng hỏi cha mẹ mình về lý do.
Cha mẹ nói với cậu rằng, người như Trịnh Phong người ta thường gọi là 'con nhà người ta', cực kỳ thông minh, chỉ cần dùng 1% nỗ lực của người bình thường là có thể hoàn thành những bài học mà người bình thường phải bỏ ra 300% nỗ lực mới có thể học xong.
Kể từ đó, cậu luôn luôn cố gắng, nhưng vì tài năng thiên phú có hạn, cậu vẫn rớt xuống vị trí áp chót với chút điểm chênh lệch cực kỳ nhỏ, không thể may mắn trở thành người đứng ở vị trí thứ 3 đếm ngược, cho nên, đối với vị thiên tài trong truyền thuyết là Trịnh Phong này, cậu nảy sinh một cảm giác sùng bái không thể giải thích được.
Bài khảo hạch học kỳ lần này cũng vậy.
Trịnh Phong là người chưa bao giờ chăm chú lắng nghe trong lớp, nhưng lúc nào làm bài mô phỏng tư duy cũng chưa tới 5 phút là đã nộp bài rồi.
Thi xong, lão sư cũng chưa bao giờ phê bình hay nhận xét gì về bài khảo hạch của hắn cả.
Cậu nghĩ rằng hắn đã làm được hết tất cả những đề mục đó.
Wow, thật là lợi hại!
"Trịnh Phong! Cậu chờ đó cho tôi! Tôi sẽ trở lại! Tôi sẽ giỏi hơn cậu cho mà xem!"
Với quyết tâm cao độ, cậu chàng bước lên tàu con thoi, đi đến học viện Tiên Phong số 2 của căn cứ 2.
Còn nhóm kế hoạch nhà hiền triết bên này, đám người nhìn vào đống trứng ze-ro dày đặc của Trịnh Phong, âm thầm cảm thán.
Độ khó của lần trót lọt này nào phải lớn bình thường?
Tóm lại, Trịnh Phong đã buộc hệ thống đào thải phải chuyển đổi từ 'loại bỏ kẻ đứng chót' thành 'loại bỏ kẻ đứng áp chót'.
Nhưng chẳng ai biết cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận