Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 532: Hoàn Mỹ

Nghe nói hôm qua Lâm Bố đã nổi trận lôi đình vì không xem được video huấn luyện sức mạnh của Trần Phong, còn tra tấn đủ mấy chục chiến sĩ Ngân Hà đỉnh cấp trong căn cứ của anh ta thì mới nguôi được giận.
Hôm nay, Lâm Bố lại nằm vùng ở đây từ sáng sớm, chắc chắn là muốn xem Trần Phong phát sóng trực tiếp.
Nhưng Đinh Hổ nhìn hai con mắt đờ đẫn của Trần Phong, liền biết hẳn là buổi sáng này hắn không có huấn luyện sức mạnh.
Với tính khí của Lâm Bố, tôi không đợi phát sóng trực tiếp, chắc hẳn cảm thấy bị hắn cho leo cây, nên mới tìm đến cửa.
Chắc chắn không có gì tốt cả!
Thấy tình hình không ổn, Đinh Hổ chuẩn bị lặng lẽ chạy trốn, miễn cho bị túm lấy hỏi chuyện.
Thật không ngờ, Lâm Bố cuối cùng đã tìm thấy đội ngũ của Trần Phong, cũng tìm thấy cái tên của Đinh Hổ, trong nháy mắt triệu hồi chiến giáp cơ bản chiến hoàn Ngân Hà độc quyền của anh ta, bay tới.
"Anh là Đinh Hổ? Huấn luyện viên của Trần Phong?"
Lâm Bố từ trên cao nhìn xuống Đinh Hổ bên dưới.
Anh Hổ thấy không thể trốn được nữa, cũng không thèm sợ, quay đầu lại nói: "Tôi là Đinh Hổ. Lâm tướng quân, đây là sân huấn luyện của căn cứ Đại Tuyết Sơn. Cơ giáp của anh có hơi gây rối loạn trật tự huấn luyện, chuyện này không tốt lắm đâu."
Lâm Bố nhếch miệng, rơi xuống, thu hồi chiến giáp: "Nói rất đúng, tôi xin lỗi anh."
Miệng thì nói chuyện với Đinh Hổ, nhưng ánh mắt của Lâm Bố lại nhìn thẳng về hướng hàng ngũ tân binh: "Trần Phong đâu? Có ở đây không? Tôi tìm anh ta có việc."
Đinh Hổ: "Hôm nay cậu ta không thoải mái nên đang nghỉ ngơi trong ký túc xá. Lâm tướng quân, xin mời trở về."
Lâm Bố: "Về cái rắm! Gọi anh ta ra đây, tôi muốn gặp anh ta."
Đinh Hổ lắc đầu, chậm rãi nhưng kiên định: "Trần Phong là học viên của tôi, tôi nói không tiện, thì chính là không tiện."
Mặc dù Trần Phong có thiên phú nhưng hiện tại chắc chắn không phải là đối thủ của Lâm Bố.
Trực giác của Đinh Hổ cho rằng một khi hai người gặp nhau, nhất định sẽ đánh nhau.
Lâm Bố ra tay rất chừng mực, sẽ không chết người.
Nhưng tháng sau, Trần Phong cần phải tham gia thi đấu tuyển chọn, nếu bị chấn thương nặng, có thể phải trì hoãn vài ngày, chuyện này không tốt tí nào.
"Thiếu tá Đinh Hổ, anh đang chống lại mệnh lệnh của cấp trên sao?"
Lâm Bố hơi híp mắt, hẳn là tức giận rồi.
Đinh Hổ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti: "Tôi nhậm chức ở căn cứ Đại Tuyết Sơn, dưới quyền của tướng quân Đường Thiên Tâm, Lâm tướng quân, anh không phải cấp trên trực thuộc của tôi. Anh không có quyền vượt biên ra lệnh cho tôi."
Nếu như Trần Phong biết cuộc đối thoại giữa hai người, nhất định sẽ cảm thấy tình huống này đã từng xảy ra trước đây.
Nhưng phía sau cuộc trò chuyện lại có chút thay đổi.
Lâm Bố nở nụ cười: "Anh có cốt khí ghê nhỉ."
Đinh Hổ rầu rĩ nói: "Không tính là cốt khí cao siêu gì đó, tôi chỉ biết tại kỳ vị mưu* mà thôi." (*ở cương vị nào thì đảm đương trách nhiệm đó)
"Được, tốt lắm. Tôi nhớ kĩ anh."
Lâm Bố nói xong, phát tay áo rời đi.
Anh ta không đi đến khu ký túc xá, cũng không đến Đường Thiên Tâm báo cáo.
Về phần Đường Thiên Tâm, Lâm Bố cũng có nghe nói qua một chút, địa vị của cô nàng trong quân đội không thấp, cũng là một tay rất khó chơi, cho nên anh ta sẽ không tự đi rước nhục.
Chờ Lâm Bố rời đi không lâu, Bàng Đức bước đến bên cạnh, lo lắng nói nhỏ: "Huấn luyện, hình như mấy ngày nữa anh sẽ tham gia bài giảng của anh ta nhỉ?"
Đinh Hổ kịp phản ứng, sắc mặt lập tức xám xanh.
Một lúc lâu sau, anh Hổ buồn bực ngán ngẩm xua tay: "Không sao đâu, Lâm tướng quân dù sao cũng là chiến hữu. Bài giảng của anh ta chỉ nhằm giúp mọi người tiến bộ. Đó là một bài giảng nghiêm túc. Không có việc gì lớn cả đâu, không chết được."
Một lúc sau, Đinh Hổ lại ra lệnh: "Đừng có ai nói với Trần Phong về chuyện này, tôi không muốn cậu ta cảm thấy mình nợ tôi, chuyện lớn cái rắm ấy."
Nói về điểm này,
Kỳ thực Đinh Hổ đã giác ngộ được.
Không thể nói là sợ hãi hay hối hận, kỳ thật anh ta lại có chút chờ mong nho nhỏ.
Nếu có thể nếm trải công phụ thực sự của Lâm tướng quân, chắc chắn sẽ có được một số kinh nghiệm tâm đắc.
Trần Phong thực sự không biết gì về chuyện này cả, hắn đang chìm đắm trong cơn ác mộng của chính mình.
Lần này thực sự là một cơn ác mộng.
Trong mộng, đầu óc hắn không hề nhàn rỗi, luôn có 10 vị lão sư quấn lấy hắn để giảng bài.
Hắn ngủ một giấc thẳng cẳng cho đến tận trưa, mồ hôi ướt đẫm chăn ga gối đệm.
Trần Phong nhảy xuống giường, nhìn lại vết mồ hôi trên giường, lâm vào trầm tư.
Cái quỷ gì thế?
Nhân loại Ngân Hà mà cũng đổ mồ hôi trộm?
Vào phòng tắm rửa mặt xong, bụng Trần Phong kêu vang ục ục, rất là đói.
Hắn vội vàng giải quyết bữa trưa, sau đó tranh thủ thời gian nằm trong thiết bị huấn luyện cộng hưởng sóng não.
Trước khi bồng bềnh như tiên, hắn vẫn còn đang băn khoăn liệu giấc ngủ sáng nay có nặng quá không.
Sau khóa huấn luyện cộng hưởng, lại tắm qua một trận, Trần Phong nhận được thông báo từ Đinh Hổ, rằng hắn không cần tham gia khóa huấn luyện chiến hoàn Ngân Hà vào buổi chiều, cứ nghỉ ngơi thật tốt trong ký túc xá là được.
Trần Phong cũng rất vui vẻ, thanh nhàn. Hắn nằm trên sô pha, nhếch cao hai chân bắt chéo, kết hợp giữa tài liệu giảng dạy đã ghi nhớ đêm qua và video bài giảng của các vị danh sư, bắt đầu lý giải và hiểu rõ một cách nhanh chóng.
10 phút sau.
Gì?
Hắn vò đầu.
Lạ thay, những bài học thuộc lòng trước đó vốn dĩ hắn không hiểu gì cả mà.
Hắn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra với mình, nhưng hắn không thể biết được chính xác là điều gì đã xảy ra.
Sau khi cân nhắc một lúc, hắn chợt bừng tỉnh.
Cơn ác mộng của mình!
Mình thực sự dạy bản thân trong giấc mộng của mình!
Mình cường đại đến mức này sao?
Ngay cả tuyệt học Thụy Mộng La Hán quyền đã thất truyền từ lâu trong giang hồ mà cũng có thể ngộ ra?
Lúc này, bên tai hắn vang lên một tràng cười khúc khích.
Cảm thấy mình đang bị nhìn trộm, Trần Phong từ trên sô pha nhảy dựng lên: "Ai?!"
"Tôi đây."
Có một giọng nói khác trong đầu hắn.
Trần Phong biết chuyện gì đang xảy ra, đây là liên lạc bằng sóng não, chỉ có điều, quyền hạn của đối phương rất cao, có thể trực tiếp bỏ qua xác thực hệ thống của chính mình, nhưng nghe giọng nói thì chắc chắn không phải mẹ đứa nhỏ rồi.
Dần dần, tâm tình của hắn bắt đầu nhảy cẫng, hắn ngập ngừng hỏi: "Phồn Tinh?"
"Đúng rồi."
Khi giọng nói rơi xuống, hệ thống hình chiếu giả lập trong phòng bị xâm nhập, tự động mở lên, một hình tượng giả lập được chiếu trước mặt hắn.
Nhìn cô gái mặc váy trắng đáng yêu trước mặt, cô đang nở nụ cười ngọt ngào, giống hệt 100% gu thẩm mỹ của hắn cả về dung mạo lẫn vóc dáng, hô hấp của Trần Phong đột nhiên như ngừng lại.
Đó vẫn là bộ dáng mà hắn không thể nhìn thấy rõ ràng trong giấc mộng của mình, mãi cho đến điểm cuối cùng của tuyến thời gian trước mới thực sự xuất hiện.
Không biết người khác sẽ nghĩ gì về khuôn mặt này, nhưng quả thực đây chính là 'hoàn mỹ' trong lòng Trần Phong.
Phồn Tinh chớp mắt nhìn hắn: "Tôi có đẹp không?"
“Đẹp.” Trần Phong cười cười: "Rất đẹp!
Trước khi gặp mặt, hắn vẫn không thể chắc chắn liệu Phồn Tinh lần này và lần trước có thể hình thành một tính cách giống nhau hay không, hiện tại hắn đã an tâm hơn rất nhiều.
Vì hình tượng tự thiết kế của Phồn Tinh giống hệt như lần trước, vẫn phát triển theo thẩm mỹ quan cực hạn của riêng mình, như vậy, nội hạch của cô hẳn cũng tương đồng như lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận