Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 435: Giấc Mộng Virgo

Trần Phong không thể không nghĩ đến bản thân, có lẽ hắn sẽ chiến đấu trong vô số năm và có thể đánh bại hạm đội mắt kép.
Sau đó, phản công đến căn cứ của đối thủ, lại phát hiện ra rằng hạm đội địch mà mình cho là hạm đội chủ lực, chẳng qua chỉ là một đội tiền trạm không đáng nhắc tới trong nền văn minh mắt kép hùng mạnh thống trị toàn bộ Ngân Hà và thậm chí là một thứ gì đó lớn hơn cả Ngân Hà.
Rồi sau đó mình phải làm gì nữa đây?
Cứ cho là mình vẫn có thể kiên trì.
Nhưng sau khi tiêu diệt hoàn toàn kẻ mắt kép, liệu có còn phải đối mặt với sự tồn tại đáng sợ hơn cả rào chắn Thái Dương Hệ hay không?
Nếu sự phát triển nhanh chóng của nhân loại là một kỳ quan vũ trụ, thì rào chắn Thái Dương Hệ, tựa như bức tường thành tuyệt vọng của một nền văn minh cấp 2 kia, phải chăng chính là một kỳ quan vũ trụ cường đại hơn nữa?
Ở trình độ văn minh cao hơn, có bao nhiêu nền văn minh cấp cao không thể địch nói, không thể nắm bắt, không thể phỏng đoán và tràn ngập ác ý chứ?
Rốt cuộc thì vũ trụ rộng lớn đến mức nào chứ?
Có bao nhiêu nền văn minh trong vũ trụ?
Nhân loại có hy vọng chiến thắng không?
Liệu bên kia có từ bỏ nền văn minh Trái Đất hay không?
Trần Phong không biết.
Nhưng vô số cuộc nội chiến trong lịch sử nhân loại đã nói với hắn rằng, khi một chủng tộc phải đặt sự sống còn của mình lên lòng nhân từ của người khác, thì thường sẽ dẫn đến hậu quả thảm khốc.
Những chiến hữu bên cạnh hắn thì còn có thể chết đi, có thể xem là nhẹ nhõm.
Nhưng một khi Trần Phong đã khoác lên mình bộ quần áo chiến đấu, bước chân lên chiến trường, thì hắn đã được định sẵn là phải đối mặt với một cuộc chiến cô đơn không hồi kết.
Mặc dù đã khoác lác rằng sẽ đốt sạch kẻ xâm lăng, cũng đã hạ quyết tâm, nhưng tâm trạng của hắn chắc chắn bị dao động khi phải đấu tranh hết lần này đến lần khác, cứ mãi giãy dụa, và nhất là khi thắng lợi mang tính giai đoạn đặt ngay trong tầm mắt.
Lần này hắn đã liều đến mức quá sức, thậm chí sau khi quay lại, lúc vừa tỉnh dậy hắn còn cảm thấy có chút suy sụp.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã bắt đầu mệt mỏi.
Hắn thực sự rất mệt mỏi.
Tâm tình như thể buông lỏng.
Sự buông lỏng này đã tạo cơ hội cho sự uể oải mệt mỏi, cho nên hắn mới dễ dàng xúc động bởi cái đề tài ác mộng này.
Trần Phong đột nhiên như bị rút đi hết toàn bộ sức lực, quên mất vết sơn sau lưng, ngồi thụp xuống ghế.
Chung Lôi ngơ ngác nhìn.
Một lúc lâu sau, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Chung Lôi, "Xin lỗi, đã để cô phải nhìn thấy một mặt yếu kém của tôi. Thật xấu hổ quá."
Chung Lôi lắc đầu: "Không xấu hổ."
Trần Phong lại nở nụ cười: "Cô có cảm thấy tôi có đạo đức giả không?"
Chung Lôi đột nhiên nhào tới, ôm đầu hắn nhấn vào ngực mình: "Tôi xin anh, đừng cười nữa! Anh không có đạo đức giả! Kể từ lúc anh viết cho tôi bài hát đầu tiên, tôi liền phát hiện ra rằng, anh chưa bao giờ thực sự vui vẻ, nụ cười của anh chỉ là màu sắc tự vệ mà thôi! Anh đừng gạt tôi!"
Cảm nhận được sự ấm áp bao trùm khuôn mặt, nhất thời, sóng mũi của Trần Phong có chút chua xót, nhưng lại nghĩ đến lời ân cần dạy bảo của người đàn ông đích thực như anh Hổ.
Nếu để anh Hổ - huấn luyện viên mạnh nhất của nhân loại, trông thấy mình như thế này, nhất định anh ta sẽ cười đến rụng răng mất.
Hắn khẽ đẩy cô nàng ra, tiếp tục cười nói: "Không sao, tôi có thể đảm đương được."
Hắn càng cười, Chung Lôi lại càng lo lắng: "Tôi sẽ đưa anh đến chuyên gia tâm lý."
Trần Phong vẫn cười lắc đầu: "Chuyên gia chữa cho chuyên gia rất khó."
"Sao cơ?"
"Quên nói với cô, lúc rảnh rỗi tôi đã học được không ít kiến thức tâm lý học, bây giờ giống như kiểu tự vả vậy. Tôi càng học tốt, sức kháng cự của tôi đối với các tâm lý gia khác càng mạnh. Tình huống của tôi, có nói với các chuyên gia tâm lý thì cũng vô dụng. Vì nó không bình thường, nên vô dụng."
Chung Lôi mím chặt môi, cố gắng nói điều gì đó để khai sáng cho hắn, nhưng lại phát hiện không biết phải nói cái gì cả.
Cô nàng không thể đoán được cơn ác mộng kia có thể khủng khiếp đến mức độ nào, nó gần như muốn đánh bại Trần Phong, khiến hắn đứng trên bờ vực suy sụp.
Một lúc lâu sau, Chung Lôi mới chậm rãi nói: "Tôi không tin trên đời này có cơn ác mộng nào có thể kéo dài cả đời. Vì giấc mộng của anh là một chuỗi câu chuyện, nên nhất định sẽ có một ngày có đại kết cục."
Trần Phong hỏi lại: "Tại sao? Nói không chừng gặp phải đạo diễn siêu thất đức, vừa quay phim liền tiến cung diện thánh thì sao?"
Chung Lôi lắc đầu, "Bởi vì anh chính là đạo diễn, chỉ cần anh không muốn tiến cung, câu chuyện sẽ có một kết thúc có hậu. Hết thảy mọi chuyện đều có thể lật ngược. Chỉ cần anh muốn theo đuổi một kết thúc viên mãn, thì bản chất ác mộng của anh chắc chắn sẽ là một giấc mộng đẹp!"
Trần Phong cảm thấy những lời nói của cô nàng có vài phần đạo lý, nhưng hắn cực kỳ uể oải, không chắc liệu mình có thể chống đỡ cái thân phận đạo diễn này cho đến giây phút cuối cùng hay không.
Chung Lôi đột ngột nói: "Để tôi viết cho anh một bài hát."
"Hả?"
Trần Phong đột nhiên có chút sợ, tại sao đang nói chuyện thế này, cô nàng lại đột nhiên muốn viết ca khúc?
Chẳng phải tôi vừa mới sao chép "Thất kiếm thần khúc" sao?
Chuyện này vừa mới trôi qua bao lâu chứ?
Cô nàng muốn dùng tình yêu để cảm hóa mình?
Xong đời!
Tôi không muốn làm con thiêu thân, nếu cô nàng tạo ra một bản tình ca cảm động, thẳng thắn bộc lộ những suy nghĩ trong lòng và chẳng có nội hàm, thì lịch sử sẽ bị bẻ cong ngay tại chỗ.
"Khụ, khụ, không cần, không cần, chúng ta trước tiên cứ luyện "Tám Tầng m Thanh" đã."
"Không! Tôi muốn viết cho anh ngay bây giờ! Tôi muốn cho anh biết, mộng đẹp sẽ có hình thù như thế nào! Tôi sẽ kéo anh ra khỏi cơn ác mộng ngay lập tức!"
Chung Lôi vỗ một cái bịch lên quầy bar bên cạnh, rồi bước nhanh đến cây đàn piano trong phòng khách.
Trần Phong ngượng ngùng đứng lên, muốn đi theo.
Chung Lôi lại xoay người, chỉ vào ghế: "Ngồi xuống đàng hoàng cho tôi."
Trần Phong ngoan ngoãn ngồi xuống.
Xong đời, không thể kìm hãm nổi.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Hắn hận không thể tự mình treo cổ, đang yên đang lành lại chơi cái trò u buồn làm gì cơ chứ.
Bây giờ thì hay rồi, cầu sự đồng cảm lại cầu đến mức xảy ra chuyện lớn luôn.
Ở phía bên kia, Chung Lôi đã bắt đầu nhắm mắt tĩnh tâm, cũng không biết cô nàng đang cảm nhận nhịp điệu hay đang viết lời.
10 phút trôi qua.
Chung Lôi vẫn đang nhắm mắt để tĩnh tâm.
Trần Phong thì lại luống cuống tay chân.
Hắn đứng dậy.
Chung Lôi đột nhiên mở mắt ra: "Ngồi xuống."
Trần Phong lại ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ở trên đầu gối, bắp đùi căng chặt, có chút lo lắng, nhưng là một tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn vẫn có thể bình tĩnh được.
Bên kia, Chung Lôi đã bắt đầu lấy cuốn sổ ra, soàn soạt viết lên đó.
Trần Phong nghĩ thầm, xem ra là đang viết lời bài hát.
Lúc này, hắn còn khẩn trương hơn cả khi đối mặt với chiến hạm của kẻ xâm lăng, y như mấy anh trai lương tháng 1000 đi cá độ bóng đá với tiền đặt cược siêu to, cả 13 ván đầu đều đoán trúng, ván cuối mua hòa, hai bên 0-0, cảm giác cực kỳ nghẹt thở.
Tiếp theo, các ngón tay của Chung Lôi bắt đầu nhảy múa trên các phím đàn piano.
Trần Phong đứng ngồi không yên, nhấc chân bắt chéo, thỉnh thoảng lại đổi chân trái sang phải, không thể ngồi yên nổi.
Một nửa là khẩn trương, một nửa là kìm chế.
Lại mất thêm 10 phút nữa, Chung Lôi thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: "Được rồi!"
Trần Phong hỏi: "Viết xong rồi? Ca khúc tên là gì?"
Chung Lôi cười toe toét: "Mời Trần Phong đại sư thưởng thức, tác phẩm mới của tiểu nữ - "Giấc Mộng Virgo"."
"Cái gì!"
Trần Phong sững sờ tại chỗ.
Hắn biết rất rõ bài hát này.
...
Cám ơn đạo hữu kienheo18 đã đẩy kim phiếu ủng hộ mình nhaaaa <3
Chúc cả nhà đọc truyện dui dẻ nèeeee :">
Bạn cần đăng nhập để bình luận