Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1226: Ích Kỷ

Lâm La gửi tin nhắn cho Dương Quốc Định.
Dương Quốc Định nhìn vào kênh liên lạc cá nhân, di chuyển con trỏ qua lại giữa xóa và mở trong năm giây.
"Anh đang dùng chính sự ích kỷ của mình để sỉ nhục chúng tôi. Tôi đã từng tự hào về anh, nhưng tất cả chỉ là quá khứ."
Nhìn thấy tin nhắn này, cơ mặt của Dương Quốc Định hơi co giật , sau đó anh đáp: "Tôi rất bận. Cô chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được."
"Tôi biết anh không bận, bởi vì anh vẫn chưa tìm ra được phương hướng để bận rộn. Anh đang nói dối, anh đang trốn tránh. Anh là người ích kỷ. Vốn dĩ tôi còn chưa chắc chắn, nhưng khi anh nói dối tôi, tôi đã có thể khẳng định được câu trả lời. Anh có biết mình đang làm cái gì không hả? Anh đang đứng đối diện với vực thẳm của tội lỗi đó. Anh cho rằng mình vĩ đại ư, nhưng thực ra, anh vô cùng khốn nạn. Anh đang phạm tội, anh sẽ trở thành tội đồ của lịch sử."
Tin nhắn của Lâm La không còn là tin nhắn chữ nữa, mà là tin nhắn âm thanh.
Cuối cùng, cả hai cũng gặp mặt.
Trong khu vực tiếp khách của văn phòng Dương Quốc Định, hai người ngồi đối diện với nhau.
Lâm La tức giận nhìn thẳng vào Dương Quốc Định.
Dương Quốc Định, người xưa nay vốn chẳng trưng ra nét mặt vui buồn bao giờ, thế nhưng lúc này lại có chút để tránh hiếm có.
"Tôi biết mình có chút ngang ngược. Với cấp độ hiện tại của tôi, nếu không phải vì chuyện công vụ thì tôi không đủ tư cách để gặp mặt anh. Anh có thể ngăn chặn tôi ở cửa, thậm chí, còn có thể ra lệnh cho thủ vệ đưa tôi đi. Nhưng anh vẫn gặp tôi, điều này càng chứng minh rằng phỏng đoán của tôi về sự ích kỷ của anh là chính xác."
Lâm La vừa mở miệng là lập tức tấn công dữ dội.
Dương Quốc Định hơi co đồng tử.
Lâm La: "Anh buồn bực. Anh hối hận. Anh bị lung lay. Ý chí của anh không còn đơn thuần nữa. Sự cao thượng tự ngụy trang của anh đang bị sụp đổ. Anh quả thực không phải là một chính trị gia có chuẩn mực, anh chỉ là một nhà nghiên cứu khoa học. Đẻ anh đảm nhiệm vai trò của người phụ trách hạng mục lần này chính là một sai lầm.”
Dương Quốc Định im lặng.
"Anh có trình độ kiến thức, nhưng anh không đủ máu lạnh. Dưới sự dẫn dắt của anh, chúng tôi không thể phát huy được tiềm lực cao nhất. Để chứng tỏ bản thân, anh đã đảm nhận vị trí trưởng hạng mục lần này. Nhưng anh đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Vì thế, hiện thực mà chúng tôi phải đối mặt chính là, dưới sự dẫn dắt của một người lãnh đạo không đủ tiêu chuẩn. khiến chúng tôi phải tiến hành một thí nghiệm khoa học không đủ tiêu chuẩn. Trong chuyện hồi sinh nhà hiền triết này, chúng tôi không thể phát huy được cực hạn năng lực của mình. Trong một thế giới mà thất bại đồng nghĩa với cái chết như ở đây, không có gì gọi là 'bại mà vinh'. Không có năng lực, chính là tội ác."
Dương Quốc Định cuối cùng cũng mở lời: "Đủ rồi. Ngoại trừ việc liên quan đến cô ra, tôi không có gì phải thẹn với lương tâm cả."
"Nếu đúng là chẳng có gì phải thẹn với lương tâm, thì anh nên mang theo tất cả mọi người cùng chết, chứ không phải cố gắng đuổi tất cả mọi người xuống thuyền."
Dương Quốc Định: "Nhưng làm như thế chính là mưu sát, là giết người."
"Nói như anh, chẳng lẽ mỗi vị tướng quân trên đời này đều xứng đáng bị đưa lên giá treo cổ ư? Không, một vị tướng quân xứng đáng bị đem lên giá treo cổ phải là như thế này. Anh ta biết có một chiến sĩ có thể giúp ích trong việc hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ vậy, bản thân người chiến sĩ ấy cũng ý thức được năng lực của mình, nhưng vị tướng quân này chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà lại ép buộc mọi người ra khỏi sứ mệnh, từ đó, dẫn đến sự thất bại không thể cứu vãn của toàn bộ nhiệm vụ. Đây mới chính là mưu sát, là giết người. Đối tượng mà vị tướng quân này mưu sát chính là hàng tỷ, hạng chục tỷ, thậm chí là hàng ngàn chục tỷ người trong cuộc chiến ở tương lai!
Những lời khoa môi múa mép của anh chỉ là những lời xáo rỗng. Anh quan tâm tôi, muốn tôi được sống sót. Tôi thừa nhận, tình trạng thể chất của tôi không tốt, nhưng như thế thì đã làm sao? Trong tay anh hẳn là có dữ liệu đánh giá của tôi. Hôm qua, tôi đã trở thành chuyên gia dinh dưỡng giỏi nhất trong căn cứ. Anh đuổi tôi đi, đồng nghĩa với việc, anh chính là người vô trách nhiệm với toàn thể nhân loại, hơn nữa, đây chính là đang sỉ nhục tôi."
Dương Quốc Định cứng ngắc quay đầu lại.
"Dương Quốc Định, nếu như anh thực sự công chính liêm minh, vậy thì anh hãy để cho tôi được ở lại. Nhà hiền triết vẫn còn có hy vọng, anh biết côn trùng gấu nước chứ? Côn trùng gấu nước bị chết cóng mấy trăm triệu năm nhưng vẫn có thể khôi phục sức sống trong không gian vũ trụ, hơn nữa, còn có cả khả năng sinh sản. Thông tin cơ bản về gen của nhà hiền triết còn nguyên thủy hơn cả của loài gấu nước. Miễn là chúng ta có thể hoàn thành quá trình nghịch đảo, tích hợp gen của nhà hiền triết với các đặc tính của loài gấu nước theo chiều sâu, thì chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Dương Quốc Định lắc đầu: "Chuyện này là không có khả năng. Thông tin cấp đáy thuộc về thông tin cấp đáy. Dù sao thì cơ thể người cũng khác với loài gấu nước."
"Nhưng nếu đây là một sinh mệnh năng lượng ảo có thể tồn tại rộng khắp trong vũ trụ thì sao, chính là những con gấu nước thủy tinh mà hạm đội Vô Danh của chúng ta đã gặp phải trước đó thì sao?"
"Theo tính toán của tôi, nếu trước tiên chúng ta biến đổi phôi thai thành dạng vật chất năng lượng ảo, rồi lại khắc những đặc tính của loài gấu nước thủy tinh vào bên trong, thì khi phi thuyền thực sự đạt tới vận tốc ánh sáng, miễn là ý thức của nhà hiền triết vẫn còn tồn tại, nó sẽ bị hút ngược trở lại nhờ đặc tính hấp thụ của loài gấu nước sau khi được khuếch đại vô hạn, nhân cách gốc của nhà hiền triết sẽ có cơ hội tiến vào phôi thai mà không phải gặp bất kỳ trở ngại nào. Sau đó, quá trình hợp nhất sẽ hoàn tất, chuyện về sau như thế nào, thì đó là chuyện của nhà hiền triết."
"Tôi chỉ vừa mới bắt đầu tiếp xúc sâu hơn đối với các thành quả nghiên cứu mới nhất của hạm đội Vô Danh về loài gấu nước tinh thể, ấy vậy mà anh lại muốn đuổi tôi đi? Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, mà anh lại muốn đuổi tôi đi?"
Dương Quốc Định rốt cuộc hoàn toàn không nói nên lời, cũng không còn tìm được lý do để phản bác lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận