Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 580: Tứ Lượng Bạt Thiên Cân

"Xin chào Đổng lão tiên sinh."
Trần Phong lại điều chỉnh lại trọng lực của bản thân, sau đó duỗi tay phải ra, muốn bắt tay với ông ta.
Đổng lão đầu nhanh chóng lấy tay phải ra khỏi túi quần: "Xin chào, cậu..."
Bịch!
Đổng lão đầu còn chưa kịp dứt lời thì đã nằm sải lai trên mặt đất.
Trần Phong hoang mang trợn mắt.
Cái con hàng khờ khạo này, chắc là vô tình bị nửa cây kim tiêm xuyên qua quần và chọc vào bắp đùi rồi!
Ông CMN thế này chẳng phải hố tôi sao?!
Nếu Trần Phong muốn đến hạch tâm siêu trí tuệ của Phồn Tinh thông qua con đường chính thức, thì nhất định phải do lão đầu này đích thân ủy quyền.
Giờ người ta vừa gặp mình mà đã ngã lăn ra đất, phải làm thế nào bây giờ?
Người khác sẽ nghĩ mình ra sao chứ?
Vừa mới đến đã vật ngã Đổng lão đầu?
Cái nồi này tôi không muốn cõng đâu!!!
Nhưng những lo lắng của hắn là thừa thãi, bởi vì ngay lập tức, một lỗ hổng đã được mở ra trên nền đất kim loại phía sau Đổng lão đầu, đuổi tới một nhóm em gái mặc khoác blouse trắng.
Nhóm em gái này trông rất căng thẳng, vẻ mặt cực kỳ bối rối, sau khi lao ra ngoài cũng không thèm nhìn tình hình xung quanh một chút, mà đùng một phát trở tay ném ra một chiếc túi bảo vệ vết thương chụp tự động.
Chiếc túi này giống như chiếc túi pháp bảo càn khôn thần kỳ trong tiểu thuyết giả tưởng huyền huyễn, tự bay ra, phóng to lên, rồi gói chặt Đổng lão đầu vào đó với tốc độ cực nhanh.
Khóa kéo tự động đóng lại, thoạt nhìn hơi giống một chiếc túi đựng thi thể.
Gần như cùng lúc đó, những cô em gái khoác áo blouse trắng này lao thẳng vào người đang ngã trên mặt đất, gánh tay gánh chân.
Một cô em tóc dài quay lưng về phía Trần Phong còn lớn tiếng nói: "Cám ơn Đổng ủy viên, chúng tôi chỉ dùng anh ta trong vòng hai tiếng đồng hồ rồi sẽ trả lại, nhiều nhất cũng chỉ lấy 2 lạng!"
Trần Phong nhìn thấy lão đầu được đưa lên cáng cứu thương với tốc độ ánh sáng, trong lòng kinh hãi.
CMN, các cô cũng thực bưu hãn quá đi!
2 lạng?
Thân thể tôi đây phải vất vả lắm mới 'gánh' vác được, ngộ nhỡ lúc các cô mở lỗ dưới để lấy mẫu, lão đầu kia lớn tuổi như vậy, chẳng phải sẽ thăng thiên tại chỗ?
"Khoan đã! Các cô lầm rồi! Tôi mới là Trần Phong! Ông ta là Đổng Sơn! Buông tha cho ông ta đi, ông ta chỉ là một lão đầu 170 tuổi, không thể chịu nổi hành hạ như vậy đâu."
Trần Phong thấy những người này chuẩn bị bế người vào thông đạo dưới đất, vội vàng kêu lên.
Em gái tóc dài mới vừa chào hỏi với hắn kinh ngạc quay đầu lại, đầu tiên là nhìn Trần Phong, sau đó lại nhìn đến cái túi trước mặt.
Cũng không biết cô đã làm thao tác gì, khóa kéo trên mặt Đổng lão đầu tự động mở ra, lộ ra cửa não bên trong, chính là cái bộ dáng ngủ say như chết của con hàng khờ khạo già đầu này.
Ông ta ngủ rất ngọt, trên môi còn mang theo nụ cười, cứ như một đứa trẻ.
Shhhh...
Các em gái khoác blouse trắng thầm nghĩ, không hổ là người có thể đánh bại chiến sĩ siêu cấp Lâm tướng quân.
Cái tính cảnh giác này, cái biện pháp đối phó 'bốn lạng đẩy ngàn cân'* này...
Thật là khủng bố mà!
Không biết hắn đã sử dụng khả năng quan sát nhạy bén như thế nào để phát hiện ra thao tác đánh lén của Đổng ủy viên, cũng để đường đường là Đổng ủy viên mà lại trộm gà không xong còn mất nắm gạo.
Thực là mạnh mẽ mà.
Là chúng tôi sai.
Trong nháy mắt nào, các em gái áo blouse trắng tự bổ não cả vạn chi tiết.
Không khí đông cứng trong trầm mặc im lặng mất mấy giây.
Sau đó những người này lặng lẽ đặt cáng cứu thương xuống, co cẳng muốn chạy.
Trần Phong xông tới, nắm lấy bả vai của em gái tóc dài gần nhất: "Đứng lại cho tôi!"
Cô em tóc dài dừng lại, cứng đờ, chậm rãi quay lại, gượng gạo nở một nụ cười cực kỳ xấu hổ.
"Haha, hì hì, xin chào, Trần tướng quân, rất vui được gặp anh. Tôi là Lưu Hiểu Văn, trợ lý nghiên cứu tại viện di truyền học, số hiệu công việc của tôi là..."
Trần Phong trợn tròn mắt: "Bình thường một chút đi, Giang Hân Di, đừng có dùng tên của người khác bừa bãi."
Cô em tóc dài bị gọi trúng tên thật, giật nảy cả mình: "A! Làm sao anh có thể biết được một nhân vật nhỏ bé như tôi chứ!"
Trần Phong tiếp tục mặt không cảm xúc.
Nhân vật nhỏ bé?
Cô nào phải nhân vật nhỏ bé chứ!
Trong tuyến thời gian nào đó, lần đầu tiên tôi bị lão đầu đâm cho bất tỉnh, sau đó chính là cô - người lúc đó là một nhà nghiên cứu tại viện khoa học sinh mệnh, đã điên cuồng lấy mẫu của tôi.
Cô cũng là người đã sửa đổi thiết bị đánh thức gen vô hạn cho tôi. Lúc đó, chúng ta còn sống cùng nhau vài tháng trong căn cứ Đại Tuyết Sơn nữa đấy.
Tôi có một mối hận thù sâu sắc với cô, mà tôi cũng đã nhận được sự giúp đỡ của cô.
Cho nên, dù cô có biến thành tro, tôi cũng có thể nhận ra cô.
Nhưng Trần Phong không có xử đẹp ai cả.
Hắn dạy dỗ Giang Hân Di một trận: "Đừng quan tâm đến việc tại sao tôi lại biết cô, điều đó không quan trọng. Nghe tôi khuyên một câu, đừng nghĩ về những chuyện vô bổ này nữa. Trước đó, ở viện sinh vật ở Trái Đất, đã có bằng chứng xác thực rằng gen của tôi chỉ có thể kết hợp với thiếu tướng Đường Thiên Tâm, có cố gắng thử với những người khác thì cũng chỉ là một sự lãng phí tài nguyên."
Giang Hân Di mím môi, vẫn không phục: "Đó là bởi vì Trái Đất chỉ là đơn vị nghiên cứu khoa học cấp viện, trang thiết bị không đủ tiên tiến. Nhưng ở chỗ chúng tôi vừa nghiên cứu phát minh thành công hệ thống nuôi cấy vi sinh vật cấp tuần hoàn nội bào."
Trần Phong: "Tạm biệt. Các cô mau đưa lão đầu đi chữa trị đi. Thuốc mà ông ta chuẩn bị cho tôi nhất định có liều lượng cực lớn, tác dụng cực mãnh liệt, cũng không biết cái thân già của ông ta có chịu nổi không."
Bốn tiếng sau, trong phòng họp nhỏ của ủy ban điều hành nghiên cứu khoa học cách đó 3.000 km bên trong pháo đài Tinh Phong, Trần Phong lại gặp lại Đổng lão đầu vừa tỉnh dậy sau cơn mê.
"Nào, Trần tướng quân ngồi chỗ này, ngồi chỗ này, thật xin lỗi, thực ngại quá."
Mặt lão đầu không đỏ cũng không nóng, chào hỏi rất bình tĩnh, cứ như không hề có chuyện gì xảy ra.
Đổng Sơn lão đầu trong tuyến thời gian này không còn là trợ lý của u Thanh Lam nữa, mà cuối cùng lại ngồi vào vị trí tương xứng với năng lực của ông ta, kết quả là da mặt không biết xấu hổ của lão già này lại dày thêm mấy lớp.
Trần Phong không nói chuyện, chỉ nhìn ông ta khoảng 10s.
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, giống như những người bạn thân đã lâu mới gặp lại.
---
(*)
四两


拨千斤

tứ lượng bạt thiên cân: không cần dùng sức mà vẫn thắng được đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận