Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 712: Thế Giới Thật Nhỏ Bé

“Chính là cậu!” Lão Hồ đột nhiên đứng lên, chụp bàn tay thô ráp của mình lên bả vai của Trần Phong: “Lúc tôi quay về tảo mộ cho anh Trần, hàng xóm nói rằng cháu trai của anh Trần đã được tìm thấy, ông ấy cũng là do cậu an táng, tôi còn chẳng dám tin. Bảo sao nhìn mặt cậu tôi lại cảm thấy thân thiết như thế, cậu rất giống anh Trần lúc trẻ, đương nhiên, cậu càng giống với cha cậu khi còn bé.
Lúc đầy tháng, tôi còn từng bế cậu đấy. Tôi và ông nội cậu là chiến hữu chí mạng đấy. Tôi là quan sát viên, còn ông ấy là một tay súng bắn tỉa. Cách bắn của ông nội cậu khi còn trẻ, khỏi phải nói, trong vòng 200m, chỉa đâu trúng đó, ngầu cực kỳ. Bố cậu cũng là hạt giống tốt, chỉ là... Haizz! Dù sao thì, tôi... CMN, thế giới này thật CMN nhỏ bé mà!"
Trần Phong trợn tròn mắt, có chút không thể tin được.
Không thể không nói, vận mệnh quả thực kỳ diệu.
Hắn chưa bao giờ gặp qua cha mẹ mình, chỉ nói vài lời với ông nội trước khi ông qua đời.
Trần Phong biết rằng cội nguồn của mình là ở đó, khái niệm này luôn rất rõ ràng trong lòng hắn, nhưng đôi khi nó cứ lưng chừng, không thể hình dung ra được.
Vì Trần gia không còn người thân nên khi Trần Phong chôn cất Trần Mặc, chỉ có một số người bạn đã ngoài 70, 80 của ông đến đưa tiễn.
Về phía các quan chức chính quyền địa phương, vì nể mặt doanh nhân nổi tiếng là hắn mà đến viếng.
Mãi cho đến bây giờ, khi gặp được lão Hồ này, Trần Phong mới đột nhiên hiểu được thế nào gọi là cội nguồn.
Thật ra, cội nguồn của người Trung Quốc không phải nằm ở đâu đó, cũng không phải một công trình kiến trúc nhất định nào đó, càng không phải núi non, sông suối nào cả, mà là tổ tiên, nơi tổ tiên đã cắm rễ ở cùng một nơi từ bao đời, phải hàng trăm năm mới từ từ xây dựng được, mối liên hệ giữa các cá nhân được hình thành bởi các liên kết tình cảm giữa những con người với nhau.
Trước đây Trần Phong không cảm nhận được nó, bởi vì không có.
Giờ đây, khi nhìn thấy người quen của ông nội ở khu phố người Hoa ở Los Angeles xa xôi, hắn cuối cùng cũng hiểu ra.
Đây được gọi là cội nguồn.
"Tiểu Trần, cậu đi với tôi đi, tôi có thứ này muốn cho cậu xem."
Lão Hồ túm lấy Trần Phong chạy băng qua đường.
Trần Phong lo lắng nói: "Tiền trà còn chưa trả mà!"
"Trả cái rắm! Lần trước lão Tôn còn chưa đưa cho tôi tiền sửa đồng hồ đâu! Nhanh lên!"
Lão Hồ kéo Trần Phong vào cửa hàng sửa đồng hồ của mình, rồi ầm ầm bước lên thang gỗ lên tầng 2, khiến người con trai đã ngoài 50 tuổi của lão Hồ sợ hãi hét lên nhắc nhở ông ấy đi chậm lại.
Trần Phong bị lôi đến thư phòng.
"Đứng đây chờ một chút, tôi lên gác mái mở rương."
Trần Phong "vâng" một tiếng, ngước nhìn xung quanh.
Lầu hai yên tĩnh hơn lầu một rất nhiều, không hề nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài vọng vào.
Lão Hồ đi vội quá, nên đã quên bật đèn.
Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ nhỏ, xuyên qua tia sáng này có thể thấy lớp bụi xám lăn tăn như sóng biển.
Không lâu sau, lão đầu lúc la lúc lắc đi xuống cầu thang với một rương gỗ rắn chắc.
Thấy thế, Trần Phong vội vàng chạy đến phụ một tay.
Sau khi đặt chiếc rương lên chiếc ghế bành, lão Hồ xoa xoa thắt lưng, thở dài: "Hồi trẻ, dăm ba cái rương này tôi còn có thể nâng một lúc 3 cái đấy."
"Vâng, ông nội Hồ càng già càng dẻo dai." Trần Phong mỉm cười.
"Tiểu Trần, cậu tự mở rương ra đi."
Lão Hồ ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, đưa cho Trần Phong một chiếc chìa khóa hợp kim nhôm.
Cùm cụp, ổ khóa mở ra.
Trần Phong nhẹ nhàng mở cái rương ra.
Một mùi long não nồng nặc xộc vào mặt.
Bên trong xếp gọn gàng... rất nhiều quần len, và một cuốn album ảnh rất mỏng.
Không cần lão Hồ dạy, Trần Phong cầm cuốn album lên, mở nó ra.
Bên trong có rất nhiều ảnh đen trắng bằng nhựa đã ố vàng.
Hầu hết các bức ảnh là của hai người.
Chỉ trong nháy mắt, Trần Phong lập tức nhận ra hai người này.
Người cao hơn, lông mày rậm hơn, khuôn mặt vuông và khí chất ngời ngời chính là bộ dáng lúc trẻ của ông nội Trần Mặc.
Về phần lão Hồ, lúc trẻ ông đeo một cái kính thủy tinh thật dày.
"Nhìn tư thế cầm súng của ông nội cậu đi, thế nào? Đẹp trai phải không? Cả đời này tôi chỉ sùng bái mỗi ông ấy, một tư thái độc nhất vô nhị."
Lão Hồ híp mắt nhìn Trần Phong: "Càng trông càng thấy tiểu tử cậu càng lúc càng giống ông ấy, khí chất trên người cũng rất giống. Cậu là quân nhân à? Nhưng cũng không giống lắm. Trong quân đội đâu có được đeo Rolex. Khoan đã. . . shhhhhhh. . .Tiểu Trần, cậu đến đây bí mật làm nhiệm vụ à, cậu phải chú ý an toàn đấy."
Chỉ trong chớp mắt, Trần Phong đã biết mình muốn đi đâu, thật sự là dở khóc dở cười.
Làm sao tôi có thể nói với ông rằng tôi vừa đi đến khu 52, còn tát vào mặt một Lữ đoàn trưởng, người ta còn không dám động đậy gì trước mặt tôi nữa kìa?
"Không, không có nhiệm vụ bí mật nào đâu, cháu chưa từng đi lính."
Lão Hồ: "Ồ, uầy, thật đáng tiếc."
Trần Phong lại lật xem bức ảnh, liền thấy 1 bức ảnh chụp Trần Mộ ngồi dựa thân cây, đặt tay lên đùi, trước đùi có một lỗ thủng, bên trong lỗ thủng nhầy nhụa máu thịt.
Tấm ảnh này không có lão Hồ.
Lão Hồ ngửa cổ nhìn qua, chậm rãi nói: "Trận chiến này đặc biệt hung ác và nguy hiểm, lúc đó chúng tôi cùng nhau đi trinh sát thì bị bao vây. Tài thiện xạ của tôi không tốt, cho nên tôi giao tất cả cho ông ấy. Một mình ông ấy dùng đạn của cả 2 chúng tôi, hạ gục được 7-8 người, dọa lui khoảng 30 tên du kích, nhưng ông ấy lại bị bắn trúng chân, lúc đó tôi cũng không biết. Tấm ảnh này là sau khi viện binh đến, chúng tôi đã an toàn Sau đó, ông ấy ngồi dưới đất, bảo tôi chụp lại, bảo là muốn làm kỷ vật.”
Mười phút sau, Trần Phong đóng album ảnh lại, hơi khó hiểu hỏi: "Ông nội Hồ, lúc cháu thu dọn đồ đạc của ông nội, lại không hề thấy những thứ này. Chẳng lẽ ông ấy không giữ tấm nào ạ?"
"Ừm, sau khi cha mẹ cậu xảy ra chuyện, có một khoảng thời gian ông ấy không thể chịu đựng được. Mặc dù ông ấy không hề hối hận khi để cha cậu nhập ngũ, nhưng khi nhìn những bức ảnh này, ông ấy luôn nhớ đến việc cha cậu lúc nhỏ đã sùng bái ông ấy như nào, chỉ nhìn ảnh thôi cũng khiến lòng đau như cắt. Năm 2001, lúc tôi về nước, ông ấy đã yêu cầu tôi mang tất cả đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận