Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1209: Hơn 80%

"Đúng vậy, họ là thanh mai trúc mã, yêu nhau chân thành và sâu sắc. Tôi có thể cảm nhận được sự hâm mộ của bản thân đối với tình cảm của họ, tôi cũng nhận ra rằng sau tất cả, tôi vẫn là một người Trung Quốc vô cùng truyền thống. Bất kể tôi có kháng cự nó thế nào, thì hình thức tư duy của tôi cũng không thể tránh khỏi ảnh hưởng từ lối tư duy của gia đình. Tất nhiên, tôi cũng đang cố gắng thích nghi với thế giới quan của người khác, bởi vì tầm quan trọng của việc đoàn kết thế nào thì không cần phải nói nhiều nữa. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng dù tôi có thành thạo bao nhiêu ngôn ngữ đi chăng nữa, dù có cố gắng hòa nhập ra sao, thì tôi vẫn sẽ tỉnh táo nhận thức được sự khác biệt giữa tôi và mọi người."
Demont: "Sự đa dạng hóa hệ tư tưởng vốn dĩ vẫn luôn phù hợp với đường lối phát triển của đế chế. Cô không cần phải lo lắng và tự trách mình về điều đó. Tất cả chúng ta đều đang dùng những lối sống khác nhau và hướng tới cùng một mục tiêu."
Lâm La: "Nhưng tôi phải nói cho anh biết một điều, về sự khác biệt giữa người Trung Quốc chân chính, và các anh. Trước khi khoa học và công nghệ của nhân loại bắt đầu phát triển, Trung Quốc đã trải qua hàng trăm năm suy tàn. suy vong. Chúng tôi đã chịu vô số tổn thất nặng nề trong chiến tranh, khổ cực trăm bề. Sau khi chiến tranh kết thúc, chúng tôi lại phải chịu đựng một thời kỳ đàn áp dài dằng dặc, kéo dài hàng thập kỷ."
Demont: "Tất cả chỉ là chuyện của quá khứ. Đế chế hiện tại không cổ súy hận thù, bây giờ chúng ta chỉ có một kẻ thù chung."
Lâm La: "Đúng vậy, tôi biết. Nhưng điều tôi muốn nói ở đây không phải là hận thù, mà là cần phải tôn trọng sự thật khách quan. So với các anh, người Trung Quốc đã trải qua trạng thái này vô số lần. Loại lịch sử cận đại này khác với lịch sử mấy ngàn năm lúc trước, bởi vì chúng ta có vật dẫn cung cấp dữ liệu mới trong thời đại thông tin, dữ liệu hình ảnh chi tiết đã cho phép chúng ta nhìn thấy lịch sử lúc này một cách rõ ràng hơn.
Tổ trưởng Demont, anh biết không? Sự quật khởi của Trung Quốc không hề dễ dàng như cách mà Chính phủ Trái Đất đã miêu tả. Đó là một hành trình cô độc, đau khổ và đầy chông gai. Chúng tôi đã quật khởi khi bản thân còn quá đỗi bé nhỏ, khi xung quanh tràn ngập sự thù địch. Chúng tôi gian nan tiến về phía trước, từng chút một. Chúng tôi đã dùng cả trăm năm để phấn đấu, rồi mới có thể đứng sừng sững trên đỉnh cao thế giới một lần nữa. Những khó khăn trở ngại trong công cuộc phấn đấu này đã khắc sâu vào ký ức dân tộc của chúng tôi. So với những người khác, chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm và bài học khi ứng phó với những chuyện khốn khó như thế này.
Thời gian trôi qua, mới chỉ hơn sáu trăm năm, ký ức dân tộc là thứ không dễ gì quên được. Lúc xưa, chúng tôi vì mục tiêu chung của cả nhân loại mà thu mình lại, chọn cách đối xử với thế giới một cách bao dung hơn Nhưng hôm nay, tôi phải cho các anh biết, những người Trung Quốc gặp khó khăn thường đối đãi với công việc của họ như thế nào.
Cha tôi từng nói với tôi rằng. công việc là cuộc sống của tôi! Nếu công việc đủ quan trọng, nếu công việc đó liên quan đến sự sống và cái chết của nhiều người hơn, thì người Trung Quốc sẽ luôn thủ vững cương vị của mình. Chúng tôi sẽ phàn nàn, chúng tôi cũng sẽ hâm mộ hoặc ghen tị, trong nhân sinh của chúng tôi, đa số thời gian chúng tôi cũng chỉ là người phàm. Nhưng ở một thời điểm nó đó, khi thực sự cần chúng tôi đứng ra chống đỡ, chúng tôi sẽ đứng ở vị trí mà chúng tôi nên đứng.
Tôi biết, tinh cầu thi hài sẽ được gia tốc với tốc độ ánh sáng dưới tình huống không có lớp bảo vệ bên ngoài, cơ thể nhân loại sẽ tan rã trong hoàn cảnh ấy. Nhưng tôi không quan tâm. Điều này không hề liên quan gì đến nhân quyền và tự do, lựa chọn của tôi được thúc đẩy bởi niềm tin cá nhân của chính tôi.
Tất cả những thứ này, có lẽ tổ trưởng Demont không hiểu. Vừa rồi anh nói, 'giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt', nhưng theo logic của tôi và gia đình tôi, 'núi xanh' cũng sẽ chia làm 2 loại. Một là coi bản thân mình như một ngọn núi xanh. Hai là coi toàn bộ nền văn minh như một ngọn núi xanh. Nếu chỉ hy sinh một mình tôi, mà có thể đổi lấy một cơ hội nhận được kết quả tốt hơn, thì có nghĩa là núi sẽ thêm xanh, cây cối sẽ tươi tốt hơn. Như thế, tôi sẽ không chút do dự mà hy sinh bản thân.
Tổ trưởng Demont, anh chỉ đọc những đoạn trích dẫn của nhà hiền triết, nhưng nhà hiền triết chỉ là một bộ phận của người Trung Quốc, chỉ xem như là một đại diện. Nếu chỉ từ một mình ông ấy thì anh không thể hiểu hết được mấy ngàn năm truyền thừa của người Trung Quốc. Tổ trưởng, anh nhìn đi, ngoài tôi ra thì còn bao nhiêu người ở lại? Không ít đúng không?"
Lâm La hỏi cuối cùng.
Demont liếc nhìn danh sách một lần nữa.
Quả thực, như Lâm La nói, trong số hơn 3000 người thuộc tổ của anh ta, vẫn còn hơn 600 người chưa xuất hiện, thậm chí những người này còn không thèm để ý đến lời kêu gọi của anh ta.
"Tổ trưởng Demont, anh lại nhìn những tổ khác đi, sau đó lại xem tỷ lệ phần trăm người Trung Quốc trong danh sách ở lại trước đó mà xem."
Demont lấy ra danh sách nhân viên của toàn viện nghiên cứu, sau đó nuốt nước miếng, chậm rãi đáp: "Hơn 80%."
Bạn cần đăng nhập để bình luận