Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 883: Hợp Tình Hợp Lý

Đúng như dự đoán của Trần Phong, cuộc trò chuyện giữa hai người vô cùng bất hòa.
Lâm Bố nhất định muốn hỏi rõ ràng vì sao Trần Phong lại đến muộn 100 năm.
Vốn dĩ Trần Phong có thể giải thích một hai câu, chẳng hạn như sự lo lắng về chiến thuật chém đầu, hoặc cần tích lũy tri thức, bí mật quan sát động thái của chiến tranh văn minh và ghi nhớ thêm càng nhiều thông tin tình báo.
Nhưng lúc này trong lòng Trần Phong đã sinh ra chán ghét, không thèm nhiều lời với anh ta nữa.
Cái tên Lâm Bố không phục, là một người trưởng thành ở thế kỷ 31, khi thoát ly khỏi sự sùng bái cuồng tín của người khác đối với Trần Phong, anh ta đã cố gắng để hiểu được động cơ của mọi hành vi của Trần Phong, nhưng sau đó lại bị chui vào ngõ cụt, nên tự nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
Lâm Bố tức giận nói: "Tất cả mọi người trên thế giới đều sùng bái anh như một vị thần, gửi gắm toàn bộ hy vọng vào anh. Ngay cả tôi cũng đã từng như vậy, nhưng bây giờ tôi lại không hiểu, rốt cuộc thì anh có thể máu lạnh đến nhường nào, thì mới có thể thờ ơ đứng nhìn những người đã đã đặt hy vọng vào bản thân anh, nhìn họ từng người từng người một chết trận mà vẫn dửng dưng."
Trần Phong giận quá hóa cười: "Làm sao anh biết tôi thờ ơ dửng dưng? Quả thật, tôi công nhận thành tích của anh trên chiến trường, nhưng không có nghĩa là anh có tư cách bắt bẻ tôi về mặt đạo đức. Tôi vốn là người chết của ngàn năm trước, không hề nợ nần bất kỳ ai trong tuyến thời gian này. Nếu thực sự muốn thanh thản, nếu thực sự hèn nhát, thì tôi đã sớm tự tử và quay về thế kỷ 21 để làm một kẻ an nhàn rồi, như thế chẳng phải càng thoải mái hơn sao, vì cớ gì phải cô độc đi cả trăm năm, liều sống liều chết chiến đấu cho những người của cả 1000 năm sau hả?
Lần này, đương nhiên tôi cũng có thể trốn đến cùng, mặc kệ những chuyện không liên quan. Chờ đến khi không còn chỗ trốn, tự sát là xong. Thế nhưng tại sao vào lúc này, tôi phải lao đến tinh hệ Ảnh Tử? Tại sao phải sát cánh chiến đấu với anh, anh có biết tôi đã cho các anh những gì khi anh nghĩ rằng tôi chỉ đang tận hưởng những tháng ngày trốn tránh không hả? Anh có tư cách gì mà khoa tay múa chân với tôi? Chỉ vì cái thứ ảo giác vô tư sùng bái tôi của anh sao, thực sự cho rằng tôi xứng đáng phải làm trâu làm ngựa nhẫn nhục chịu khó để hy sinh cho người ở thế kỷ 31 đấy à?
Khi Trần Phong nói những lời này, ánh mắt của Lâm Bố lấp lóe.
Cũng không biết là oán hận trong lòng anh ta đang dao động, hay là nghèo từ để tranh luận với Trần Phong.
Lâm Bố thay đổi lời nói của mình: "Cũng được thôi, cứ coi như anh thực sự vĩ đại như vậy. Nhưng anh có gan để tham gia một cuộc chiến mô phỏng đánh cược cả tính mạng với tôi trong mạng lượng tử không? Tôi không tin là anh thực sự có thần thoại như trong truyền thuyết. Mà cứ coi như là thực sự có đi chăng nữa, thi ghi chép về trận chiến giữa anh và tôi khi khoác chiến giáp cũng sẽ có giá trị đáng kể..."
"Lời đề nghị vừa rồi khiến anh chẳng khác gì một tên đần độn" Trần Phong ngắt lời Lâm Bố, không để anh ta nói hết câu.
Hiện tại, lênh liên lạc tối mật đang được thiết lập trong não Frides, việc liên lạc thông thường thì có thể, nhưng có trời mới biết sẽ tràn biết bao nhiêu dữ liệu từ trận chiến mô phỏng cường độ cao như thế.
Frides đã đủ bận rộn và mệt mỏi rồi, mà hai người bọn họ còn liều mạng ở đây ư, Frides chịu được chắc?
Lại còn thua bay đầu.
Ngoài từ "thần kinh" ra, Trần Phong không tìm được từ thứ hai để miêu tả Lâm Bố.
Lâm Bố: "Anh..."
"Anh cái gì mà anh, nhóc con, mau xéo đi."
Lâm Bố: "Anh vừa nói ra lời thật lòng đúng không? Tôi hiểu rồi. Thực ra anh chẳng quan tâm đến chúng tôi của tuyến thời gian này. Từ đầu đến cuối, anh chính là một kẻ trung thành với chủ nghĩa bại vong. Anh luôn chỉ nghĩ đến những lần sau, anh chưa bao giờ trông cậy vào việc chúng tôi đánh bại kẻ thù. Bằng không, anh đã không trốn lâu như vậy, đúng, chính xác là như vậy. Điều này có công bằng với chúng tôi không? Anh thực ích kỷ, anh chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, chỉ muốn chờ đợi một chiến hữu mạnh hơn trong tuyến thời gian tiếp theo, để anh có thể nằm xuống và tận hưởng thành quả của chiến thắng. Đúng vậy, anh chính là một kẻ hèn nhát."
"Phồn Tinh, Frides, đá cái tên đần độn này khỏi kênh cho tôi, từ nay về sau, đừng để anh ta liên lạc với tôi nữa."
Lúc này, Trần Phong mới thực sự tức giận.
Cho đến khi hắn cởi mũ giáp, rời khỏi mạng lượng tử, cái mặt của hắn vẫn còn phụng phịu.
Xưa nay Trần Phong chưa bao giờ sợ chết, chứ đừng nói là sợ thất bại.
Dù sao, nếu thua thì vẫn có thể quay lại lần nữa.
Vì vậy, hắn luôn cảm thấy bản thân mình không sợ hãi, không gì có thể lay chuyển được ý chí kiên định của hắn.
Giờ thì hắn đã biết hắn sợ điều gì.
Sợ không được người một nhà hiểu, sợ bị người một nhà đâm vài dao.
Nếu dựa vào tính cách của một phàm nhân như lúc trước, có lẽ hắn đã thực sự bỏ gánh giữa đường, cái gì cũng không làm nữa, ai muốn làm gì thì làm.
Nhưng Trần Phong suy nghĩ một chút, hắn vẫn bỏ qua mọi chuyện.
Chính mình từng gieo xuống hạt giống của hội Cứu Thế từ nghìn năm trước, cũng là người củng cố uy danh của nhà hiền triết từng chút một cho đến ngày nay, để người đời sau biết trước sự tồn tại của chính mình, và chờ đợi ở đây.
Trong tuyến thời gian này, trong tam quan của mỗi người đều có dấu vết của mình để lại.
Nhưng lòng người luôn có hai mặt.
Có người đi về hướng tốt, có ai đó lại chui đầu vào ngõ cụt.
Một số người mong mỏi chờ đợi, một số kẻ lại chẳng hiểu.
Tất cả đều hợp tình hợp lý.
Chỉ là hắn không lường được, một người đã từng 'thần giao cách cảm' với mình như Lâm Bố lại phản bội mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận