Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 123: Bàn Bạc Kế Hoạch Thành Lập Công Ty

Cũng may, Q-Tone không bắt Trần Phong trao quyền hình ảnh, các sản phẩm tuyên truyền chỉ để lại tên của hắn và một bóng lưng đen mà thôi.
Q-Tone chỉ sử dụng tên để duy trì cảm giác thần bí, kỳ thực cũng là cứu nửa cái mạng của "người nổi tiếng" Trần Phong.
Nếu để mọi người phát hiện ra, cái tên thiên tài âm nhạc đại sư Trần Phong này, chính là thủ phạm gây nên vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc hướng sân bay Trung Hải, thì quả thật lớn chuyện rồi.
Mọi người không cần biết động cơ của hắn là gì, rốt cuộc là cứu người hay hại người, có bồi thường xin lỗi những người liên quan hay không, cuối cùng có xử lý mọi chuyện một cách hợp pháp hợp quy hay không, tất cả thứ này đều không trọng yếu.
Trên tin tức nhất định sẽ viết rằng cú hích lớn trong làng âm nhạc, đã gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, hơn nữa, còn có lời bình về trừng phạt này nọ... Cứ như thế, một Trần Phong đang manh nha trên con đường nổi tiếng, bỗng dưng chết bẹp dí giữa đường.
Nói chung, tình huống vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Trần Phong. Càng ngày càng nhiều người vội vã muốn liên lạc với hắn, muốn mua ca khúc do hắn viết.
Trần Phong còn chẳng dám mở điện thoại, vì tiếp không xuể.
Tin nhắn riêng trên Weibo bùng nổ, mỗi ngày hộp thư nhận cả ngàn lời mời hợp tác.
Hắn không thể xem hết, càng không thể phân biệt cái nào là thư mời thiện chí cái nào là trêu đùa.
Đây là thời điểm thích hợp để mở công ty.
Ngày này, dưới sự ngóng trông mong đợi của u Tuấn Lãng, Trần Phong xuất hiện tại trụ sở công ty nơi u Tuấn Lãng vừa mới tích hợp xong.
Sau khi thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của Chu A, u Tuấn Lãng nắm trong tay thắng lợi nhân sinh dễ như trở bàn tay, trở thành một trong những đầu tàu của công nghiệp giải trí của tỉnh Giang Nam, thậm chí là của phía Đông của đất nước.
Mặc dù, anh ta hoàn toàn chưa chuẩn bị xong tâm lý để bước vào lĩnh vực kinh doanh, một lòng chỉ muốn ca hát, nhưng nhờ những binh cường tướng mạnh mượn từ tập đoàn u Hòa, mà anh ta chẳng cần phải lo lắng gì cả.
"Sư phụ, anh xem, công ty của em thế nào? Bầu không khí tạm được chứ? Em tin tưởng thực lực của sư phụ, để em cá cược một lần đi. Em cho anh 30% cổ phần, định giá 200 triệu. Chờ sau này nổi tiếng, hoặc là khi chúng ta được đánh giá cao trên thị trường, sau đó có tiền thì anh trả lại cho em cũng được. Chỉ cần có anh viết ca khúc, chúng ta nhất định có thể kiếm được nhiều tiền."
Khi dẫn Trần Phong đi tham quan công ty, u Tuấn Lãng nhỏ giọng thì thầm.
Trần Phong cười một tiếng: "Anh tin tưởng thực lực của tôi là không sai, phán đoán của anh cũng rất chính xác. Nhưng tôi không thể đáp ứng."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả. Anh cứ để công ty này mặc sức phát triển, còn mình thì đến chỗ của tôi đi."
"Ạch, được rồi."
Hai người trò chuyện một hồi, Trần Phong xem như rõ ràng tại sao trong tuyến thời gian kia, u Tuấn Lãng lại trở thành kẻ phá sản như vậy.
Anh ta không đần độn, mà còn rất quyết đoán.
Nhưng vấn đề của anh ta lại nằm ở chỗ quyết đoán này, bởi vì coi trọng tiềm lực của Trần Phong, liền một hơi đưa ra 30% cổ phần, đánh cược đến mức kinh người.
Dù sao anh ta vẫn còn có cha đứng sau lưng, có thể quyết đoán chính là một ưu điểm, vì dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ có người dàn xếp cho anh ta.
Nhưng đến khi cha anh ta bị bệnh, lại không có ai kiềm hãm được anh ta, nên khi anh ta giữ vị trí cầm lái, rất dễ dàng lái con thuyền vào vòng nước xoáy, tan tác.
Trần Phong kiên quyết cự tuyệt đề nghị của u Tuấn Lãng, cũng không thể bảo là hắn ngu ngốc đến mức người khác đưa tiền mà chẳng thèm nhận.
Tinh lực của hắn có hạn, không thể chỉ vì lợi ích ngắn hạn mà trói buộc tài nguyên kinh người của bản thân vào cái chức cổ đông của công ty người khác.
"Trước tiên, đừng nói về vấn đề này nữa, tôi giúp anh viết bài hát. Album mới của Trần Lê hẳn là đầu tuần sau sẽ được phát hành, anh cũng nên tranh thủ tung ra 3 ca khúc cùng thời điểm đó đi. Nên liên kết lại với nhau. Đến lúc đó, "Đêm Đã Khuya" và "Khô Khan" vẫn đang đứng đầu trong bảng xếp hạng, lại tính thêm cả ca khúc mới của anh và Trần Lê, tôi muốn toàn bộ 8 ca khúc đứng đầu của bảng xếp hạng đều là ca khúc của tôi. Tôi muốn bá bảng!"
Trần Phong nghiêm nghị nói.
u Tuấn Lãng buồn bực hỏi: "Chung Lôi phía bên chi nhánh công ty em cũng đang chế tác "Dục Hỏa" , đến lúc đó đồng thời phát hành, đây không phải chính là top 9 sao?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng !"
"Tại sao anh không viết thêm một bài nữa, để biến thành top 10?"
Phía sau hai người vang lên thanh âm của một cô gái.
Trần Phong quay đầu, chính là Lộ Vy.
"Được, tôi sẽ viết thêm một bài."
"Khô Khan" vốn dĩ thuộc về Lộ Vy, nhưng Trần Phong đã cướp của cô.
Đã thiếu nợ, thì nên trả.
Vậy thì sao chép cho cô....à không, viết cho cô một ca khúc kinh điển khác của Chung Lôi "Được trời ưu ái" đi.
Lộ Vy nghe vậy thì cười nói: "Tôi chờ tin tốt lành của anh."
Cô rất cao hứng.
Không giống nhiều lần trong quá khứ mỗi khi có cơ hội nhận được ca khúc từ Trần Phong, lần này Lộ Vy thật lòng chờ mong.
Trải qua đêm kỳ tích kia, cô càng hiểu rõ hơn về năng lực của Trần Phong.
Cô rất tự tin về năng lực giám định và thưởng thức của mình, huống chi mấy ngày gần đây "Đêm Đã Khuya" và "Khô Khan" còn làm mưa làm gió trên giới âm nhạc Hoa ngữ như vậy.
Thậm chí truyền thông còn tạo náo nhiệt, đem cô và Chung Lôi so sánh với nhau.
Đương nhiên, đa phần người trong giới đều cho rằng sức nóng của Chung Lôi bây giờ kém hơn, bởi vì những ca khúc Chung Lôi hát đều do "người khác" viết.
Nhưng Lộ Vy hiểu rõ, chờ khi "Dục Hỏa" của Chung Lôi phát hành, đây chính là bài hát mà cô nàng tự viết lời, cũng chắc chắn nó sẽ đạt được tiếng vang lớn, vậy thì e răng sức nóng của cô nàng có thể vượt qua cả cô.
Nhưng Lộ Vy không đố kị với Chung Lôi, chẳng qua trong lòng cô không phục.
Cô cho rằng trình độ của mình không hề thua kém Chung Lôi.
Cô rất tự tin.
Lúc trước cô từ chối mua ca khúc của người khác, không phải là vì chỉ thích hát những ca khúc do mình tự sáng tác, mà là vì trình độ sáng tác của những người bên cạnh quá đỗi bình thường, rất khó lay chuyển được cô mà thôi.
"u thiếu, chỗ này của anh có phòng thu âm chứ ?"
Trần Phong nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.
u Tuấn Lãng đáp: "Có đấy, sao thế?"
Trần Phong lại chuyển hướng sang Lộ Vy: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, Vy Vy, chúng ta đi qua đó luôn đi. Tôi sẽ đàn hát cho cô nghe thử bài hát mới."
"Hả? Viết xong rồi? Vừa viết xong sao?"
Trần Phong vội vàng lắc đầu: "Không, mấy ngày nay hơi rảnh rỗi, nên ngứa tay viết bừa."
"Năng suất của anh cũng cao quá rồi đó! Trần Phong, không phải trách móc gì anh, nhưng cho dù anh có bản lĩnh thế nào, thì cũng không nên tiêu hao linh cảm của mình như vậy. Anh cứ mãi sản xuất mà không hấp thu là không nên. Vả lại, anh cứ gấp rút tạo ra sản phẩm như vậy, chất lượng cũng sẽ bị tuột dốc."
Dứt lời, Lộ Vy chạy trối chết, chỉ để lại một câu nói thế này:
"Trước tiên tôi sẽ ra đĩa đơn. Bản quyền của ca khúc này sẽ được mua đứt trong năm năm, phí là 200 vạn. Bản quyền điện tử sau này thì tôi với anh sẽ chia theo tỷ lệ 5:5. Ngoài ra, tôi còn muốn lồng bài hát này vào album mới, cái này thì anh không thể thu thêm tiền."
u Tuấn Lãng nuốt nước miếng: "Kinh khủng dã man. Điều kiện ưu đãi của Vy Vy còn cao hơn cả em!"
Chẳng những có 200 vạn phí mua đứt, còn được chia 5:5 bản quyền sau khi phát hành.
Rất hiển nhiên, Lộ Vy chỉ quan tâm đến chế tác âm nhạc, chứ tiền bạc thì chả hứng thú mấy, không thèm chiếm chút lợi nào từ Trần Phong.
"Rất tốt, từ nay về sau, đây chính phí bản quyền tiêu chuẩn của tôi. u thiếu, tôi và anh bàn bạc kế hoạch một chút đi."
Ước chừng nửa giờ sau, Trần Phong đã trình bày xong ý tưởng của mình.
u Tuấn Lãng tiêu hóa một phen, mới lên tiếng: "Sư phụ, ý của anh là: Anh thành lập một công ty mang tên Tinh Phong, em dùng 20 triệu gia nhập công ty anh, nắm 10% cổ phần, đồng thời, công ty anh cũng sẽ là quản lý của em. Khi trở thành nghệ sĩ dưới trướng công ty anh, tỷ lệ lợi tức mà em nhận được là 5:5. Về sau, em phải nghĩ cách xây dựng và phát triển Tinh Phong, bình thường sư phụ sẽ không quản lý, mà chỉ sáng tác ca khúc. Hết thảy ca khúc sau này của em, đều sẽ do anh viết, đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận